*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc này hắn ta mới phát hiện mình đã đánh giá thấp người trước mặt rồi!
Chiêu kiếm khi nãy suýt chút lấy mạng hắn ta!
Khâu trưởng lão trước mặt Hư Yếm híp mắt lại, ánh mắt lạnh như băng: “Ngươi là đệ tử ngoại môn!”
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng thế!”
Khâu trưởng lão đang định nói tiếp thì Diệp Huyên chợt nói: “Vị trưởng lão này, trận chiến giữa ta và hắn vẫn chưa kết thúc đâu! Ông có thể tránh sang một bên trước không?”
Nghe thấy lời này, mọi người đều khiếp sợ!
Đây là không nể mặt cả trưởng lão nội môn mà!
Tên này thật ngông cuồng!
A Mạc cũng kinh ngạc nhìn về phía Diệp Huyên!
Tên này không định dừng tay ư?
Phải biết rằng nếu bây giờ Diệp Huyên lập tức xin lỗi trưởng lão nội môn này, nói không chừng đối phương sẽ cho hắn một cái bậc thang đi xuống, chuyện này cũng chấm dứt ở đây!
Mà nàng ta không ngờ Diệp Huyên lại không hề nể mặt trưởng lão nội môn này!
Hắn bị điên rồi sao?
Khâu trưởng lão nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Ngươi đã thắng rồi! Nhất định phải đuổi cùng giết tận như thế sao?”
Diệp Huyên lắc đầu cười: “Ông nói cứ như ta làm sai vậy!”
Sau đó, hắn chỉ về phía Hư Yếm: “Khi nãy hắn ta nhằm vào ta thế nào? Ta muốn một lời giải thích, có vấn đề gì không?”
Khâu trưởng lão nhìn Diệp Huyên, trong mắt có sát khí loé lên: “Chuyện này chấm dứt ở đây! Biết chưa?”
Diệp Huyên nở nụ cười dữ tợn: “Chấm dứt ở đây? Ông nghĩ mình là ai?”
Khâu trưởng lão híp mắt: “Láo xược!”
Dứt lời, ông ta đột nhiên biến mất.
Mà lúc này, Diệp Huyên cũng tiến về phía trước một bước, rút kiếm chém tới.
Vào khoảnh khắc kiếm chém ra…
Ầm!
Một vùng kiếm quang bùng nổ!
Oanh!
Trong ánh mắt ngạc nhiên của tất cả mọi ngời, Khâu trưởng lão bị chém bay mấy nghìn trượng, cùng lúc đó, tinh không cũng bắt đầu sụp đổ!