Rõ ràng mấy người A Mệnh vẫn không nỡ xa Diệp Thần!
Đạo Nhất nhìn Diệp Huyên: “Bọn họ không hận ngươi nữa! Không đúng, bọn họ đều chưa từng hận ngươi!”
Diệp Huyên khẽ mỉm cười: “Vậy thì tốt!”
Đạo Nhất đang định nói tiếp thì có một giọng nói vang lên từ phía xa: “Ồ, đám người đi cửa sau kia đến rồi!”
Đám người đi cửa sau!
Nghe thấy lời này, tất cả những đệ tử ngoại môn đang có mặt đều nhìn về phía Diệp Huyên!
Đi cửa sau!
Khi nhìn thấy Diệp Huyên, tất cả đệ tử ngoại môn đều tỏ vẻ khinh thường.
Diệp Huyên quay đầu nhìn về phía Đạo Nhất: “Chúng ta đi vào bằng cửa sau à?”
Đạo Nhất ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: “Có lẽ bọn họ nói ngươi chứ không phải ta!”
Diệp Huyên: “…”
Đạo Nhất cười nói: “Mặc kệ bọn họ!”
Diệp Huyên gật đầu.
Lúc này, một người đàn ông đột nhiên đi tới trước mặt Diệp Huyên và Đạo Nhất, người đàn ông nhìn Diệp Huyên: “Ngươi không xứng đứng chung một chỗ với chúng ta!”
Diệp Huyên cười nói: “Vậy thì ngươi cút xa một chút!”
Dứt lời, hắn lập tức cho người kia một bạt tai.
Chát!
Người đàn ông còn chưa kịp phản ứng đã bay ra ngoài, sau đó ngã mạnh xuống đất, khiến mặt đất nứt ra!
Mọi người đều hoảng hốt!
Sao nói ra tay là ra tay luôn thế?
Diệp Huyên nhìn những đệ tử ngoại môn kia, sau đó cười nói: “Các ngươi còn có vấn đề gì không?”
Những đệ tử ngoại môn kia nhìn Diệp Huyên với ánh mắt đề phòng.
Người vừa bị Diệp Huyên đánh bay khi nãy thực lực cũng không yếu, nhưng thậm chí hắn ta còn không có sức đánh trả!
Rõ ràng là Diệp Huyên này có thực lực!
Thấy mọi người im lặng, Diệp Huyên cười một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa.
Lúc này, một ông lão đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người.
Thấy người đó, sắc mặt mấy đệ tử ngoại môn đều hơi thay đổi, sau đó cung kính hành lễ: “Bái kiến trưởng lão!”
Trưởng lão nội môn!