Vào giây phút này, nói người thanh niên không sinh lòng do dự là giả.
Bà mẹ nó!
Thằng này dựa vào đâu mà huênh hoang dữ vậy?
Dựa vào đâu?
Không bình thường chút nào!
Chỉ thấy Diệp Huyên cười hỏi: “Vị huynh đệ này, có làm cướp thì dứt khoát lên tí đi được không?"
Người thanh niên do dự một hồ rồi nói: “Phải chăng huynh đệ còn đang giấu bài? Nếu có thì tiết lộ trước được không? Lỡ mà ngươi mạnh thì chúng ta hóa thù thành bạn, thấy thế nào?"
Diệp Huyên giơ ngón cái: “Ngươi đúng là không biết xấu hổ!"
Người thanh niên cười nhạt: “Mua bán nhỏ thì phải cẩn thận thôi”.
Diệp Huyên quan sát y: “Ngươi là Tuyệt Trần Cảnh?"
Người thanh niên gật đầu: “Đúng vậy”.
Diệp Huyên nhìn y một hồi: “Hẳn là có không ít bảo vật trên người nhỉ?"
Người thanh niên lập tức nheo mắt nhìn hắn với vẻ phòng bị.
Tên này muốn cướp của mình?
Đúng lúc này, có một giọng nói vang lên từ bên phải y: “Cần gì phải nhiều lời? Giết hắn đi rồi tính sau!"
Kế đó là một gã cao to cao to xuất hiện, xông thẳng về phía Diệp Huyên.
Nhưng gã ta bị người thanh niên ngăn lại.
Gã cao to quay lại nhìn y: “Huynh muốn gì?"
Người thanh niên nhìn Diệp Huyên: “Chúng ta không lấy suối nguồn Vĩnh Sinh cấp Thần này”.
Gã cao to ngẩn ra: “Vì sao?"
Người thanh niên vung tay tát một cái lên đầu gã ta, cả giận quát: “Hỏi cái đếch gì! Ngươi là lão đại hay ta?"
Gã cao to do dự: “Là huynh...”
Thấy người thanh niên nhìn sang, Diệp Huyên cười hỏi: “Ta còn chưa tiết lộ chỗ dựa đằng sau mà, sao ngươi đã thu tay rồi?"
Y cười: “Ta thấy huynh đài tuy chỉ mới đến Đăng Thiên Cảnh nhưng khí tức lại mạnh mẽ, e rằng Tuyệt Trần Cảnh bình thường cũng không phải là đối thủ. Cáo từ!"
Y nói xong thì rời đi.
"Chậm đã!"
Nhưng Diệp Huyên đã gọi với theo.
Người thanh niên dừng bước, xoay lại, nghe Diệp Huyên nói: “Các ngươi đã không cướp của ta thì đến lượt ta cướp của các ngươi! Giao hết tài sản ra đây!"
Gã cao to tức giận vung tay chỉ vào mặt hắn: “Thằng công tử bột kia, đừng có mà láo toét! Mi dám đỡ một chùy của ta không?"