Diệp Huyên chớp mắt: “Ta mới nên bồi thường chứ?"
Tiểu Như lắc đầu: “Là chúng ta!"
Diệp Huyên cười: “Cô thấy ta giống kẻ thiếu tiền lắm sao?"
Tiểu Như: “...”
Diệp Huyên: “Thần Binh Các không cần tồn tại nữa”.
Lá bùa truyền âm trong tay hắn chấn động.
Tiểu Như nghe vậy thì biến sắc, cuống quít nói: “Công tử, đây chỉ là hiểu lầm mà thôi! Chúng ta...”
Lúc này, một lão già áo đen xuất hiện sau lưng nàng ta. Ông ta khẽ cong ngón tay, để một chiếc nhẫn bay đến trước mặt Diệp Huyên: “Đây là chút lòng thành của Thần Binh Các, mong công tử nhận lấy”.
Diệp Huyên nhìn vào, thấy bên trong là mười triệu viên Vĩnh Sinh Thánh Tinh.
Mười triệu!
Lời to!
Nhưng Diệp Huyên lại ngoảnh mặt đi, cười mỉa: “Ông tưởng ta là ăn mày chắc?"
Lão áo đen vội nói: “Thần Binh Các ta còn vài món thần vật, không biết công tử liệu có hứng thú...”
Lại một chiếc nhẫn nữa bay đến.
Diệp Huyên nhìn vào. Bên trong có một bộ giáp đen, một thanh trường kiếm và một cặp găng tay.
Trông không hề tầm thường!
Hắn đưa nhẫn sang cho Đạo Nhất: “Nhìn thử xem”.
Đạo Nhất liếc vào rồi nhìn lại, thấy hắn cười hỏi: “Thích không?"
Đạo Nhất cười: “Không thì sao?"
Diệp Huyên: “Thì ta diệt Thần Binh Các”.
Diệt Thần Binh Các!
Những lời này khiến lão già áo đen nheo mắt lại, biểu cảm xảy ra chút biến hóa.
Đạo Nhất lại quan sát chiếc nhẫn một hồi lâu rồi cười nói: “Ta thích”.
Sau đó thu nó vào.
Lão áo đen và những người khác đều thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Huyên: “Thích là tốt rồi”.
Hắn nói với lão già: “Cảm ơn nhiều nhé”.
Lão ta vội nói: “Công tử khách khí”.
Diệp Huyên cười cười rồi kéo Đạo Nhất rời đi.