*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nàng vẫn mặc chiếc váy trắng như tuyết, không nhiễm bụi trần.
Diệp Huyên vội vàng bước tới trước mặt An Lan Tú, hắn nhìn nàng: “Đăng Thiên sao?”
An Lan Tú gật đầu.
Lúc này đây nàng và Diệp Huyên cùng là Đăng Thiên Cảnh.
An Lan Tú nhìn Diệp Huyên: “Vẫn là Đăng Thiên sao?”
Diệp Huyên gật đầu: “Sau này, có lẽ ta sẽ giữ nguyên Đăng Thiên Cảnh rất lâu”.
An Lan Tú hỏi: “Tại sao?”
Diệp Huyên không nói gì, hắn chụm ngón tay chỉ vào mi tâm của An Lan Tú.
Đùng!
Cơ thể An Lan Tú khẽ rung lên, qua một lúc lâu sau, nàng mở bừng hai mắt, trong đôi mắt là vẻ nặng nề: “Nàng ta nói như vậy?”
Diệp Huyên gật đầu: “Đồng thời nàng ta cũng làm được”.
An Lan Tú trầm mặc trong chốc lát: “Thật đáng sợ”.
Diệp Huyên lắc đầu cười khổ: “Ta càng trở nên mạnh hơn càng thấy Thanh Nhi đáng sợ hơn… Ở bên cạnh nàng ta, thực sự cảm thấy bị đả kích”.
Sự lớn mạnh của Thanh Nhi giống như không có điểm tận cùng.
An Lan Tú nhìn Diệp Huyên: “Cùng cố gắng nhé!”
Diệp Huyên cười ha hả: “Cùng cố gắng nhé!”
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên từ bên cạnh: “Các ngươi quên ta rồi sao?”
Diệp Huyên quay đầu nhìn sang, một nữ tử chậm rãi bước tới, người này chính là Trương Văn Tú.
Diệp Huyên bật cười: “Chỉ thiếu mỗi Linh Nhi thôi”.
“Huynh!”
Một âm thanh khác cũng đột ngột vang lên từ bên còn lại.
Diệp Huyên vừa quay người, Diệp Linh đã xuất hiện trước mặt hắn, lúc này cô bé cũng cao hơn đôi chút.
Diệp Huyên nắm lấy bàn tay của Diệp Linh, cười nói: “Chúng ta đi nào”.
Nói rồi, hắn đưa ba nữ tử này vào bên trong tháp nhỏ.
Tháp nhỏ bây giờ không phải là tháp nhỏ tầm thường: ở trong đó tu luyện mười năm mới tương đương với một năm ở bên ngoài, bây giờ tháp nhỏ chẳng khác nào thần khí siêu cấp.
Sau khi tiến vào bên trong tháp nhỏ, ba nữ tử cũng chấn động.