*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khổ Hư lập tức biến mất tăm.
Thật lòng mà nói thì y đang cứu Khổ Hư, vì nếu như để cô gái váy trắng giết thì cô nàng sẽ xóa sổ luôn Khổ Hư ấy chứ!
Còn để y giết thì thật ra vẫn lưu lại cho Khổ Hư một cơ hội luân hồi chuyển thế!
Người đàn ông áo xanh nhìn Thiên Mệnh vẻ mặt lạnh lùng đứng một bên, cười nói: “Tính tình con vẫn táo bạo ghê nhỉ!”
Thật ra y cũng muốn đánh với Thiên Mệnh một trận, nhưng không phải ngay lúc này.
Bất kể là y hay là cô gái váy trắng thì giờ cũng sẽ không đánh nhau.
Bởi vì Diệp Huyên!
Nếu như hai người bọn họ bị tổn tại, vậy thì Diệp Huyên phải làm thế nào đây?
Hắn chính là một kẻ chuyên chọc tai họa!
Trước khi Diệp Huyên chưa hoàn toàn trưởng thành thì bọn họ sẽ không đánh nhau.
Thật ra kiếm tu áo bào trắng chính là người buồn bực nhất, bởi vì có Diệp Huyên nên hai người kia sẽ không đánh nhau với hắn.
Hắn ta nhức nhối hết cả người đây này!
Đúng lúc này, một thanh kiếm đột nhiên lao thẳng từ trên trời xuống dưới.
Kiếm Hành Đạo!
Cô gái váy trắng mở lòng bàn tay ra, kiếm Hành Đạo liền vững vàng nằm gọn trong tay nàng.
Rõ ràng là Thần Miếu đã bị diệt trừ!
Thế gian không còn Thần Miếu nữa.
Cô gái váy trắng quay đầu nhìn về phía Dữ Mục: “Còn ai để gọi nữa không?”
Dữ Mục nhìn chằm chằm cô gái váy trắng: “Không có!”
Cô gái váy trắng tiện tay vung kiếm lên, một sợi kiếm quang b ắn ra nhanh như chớp.
Đúng lúc này, một tiếng hét phẫn nộ đột nhiên từ chân trời xa xôi vọng tới: “Dừng tay!”
Âm thanh như sấm, chấn động đất trời!
Kiếm quang kia liền ngừng ngay giữa trán Dữ Mục.
Cô gái váy trắng ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, không gian nơi đó đột nhiên nứt ra, ngay sau đó, một lão già áo đen bước ra khỏi vết nứt, không gian bốn phía run lên, cùng lúc đó, cả đất trời bỗng trở nên hư ảo.