*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mà lúc này, Gia Nguyên đột nhiên quỳ xuống với Diệp Huyên: “Thiếu chủ, ta biết Thần Miếu và Thư Điện rất đáng sợ, thực sự không nên để mọi người cuốn vào vòng xoáy này, nhưng, ta, ta đã hết cách rồi! Ta cầu xin thiếu chủ cứu lấy hai huynh muội họ một mạng, đại ân của thiếu chủ và kiếm chủ, Gia tộc ta kiếp sau xin báo đáp!”
Khi biết được Thần Miếu và Thư Điện tham gia, Gia Nguyên đã hoàn toàn tuyệt vọng!
Thật sự tuyệt vọng!
Hai thế lực này thì họ chắc chắn không thể ngăn cản nổi, đừng nói là bọn họ, mà dù ba tộc lớn liên thủ cũng không thể ngăn chặn được một thế lực trong đó!
Diệt tộc!
Ông ta biết, Gia tộc mình có thể sẽ bị diệt tộc!
Nghe thấy lời này của Gia Nguyên, Gia Hòa và Gia Lâm ở bên cạnh cũng có chút ngơ ngác.
Có chuyện gì vậy?
Lúc này hai người đều rất mù mịt.
Diệp Huyên kéo Gia Nguyên dậy, cười nói: “Cha đã đồng ý sẽ che chở cho Gia tộc ngươi, thì Gia tộc ngươi sẽ không sao cả!”
Thật ra, trong thời tiếp xúc với nhau trước giờ, hắn phát hiện, con người Gia Nguyên này quả thực không tệ.
Đúng thực làm người không có gì phải nói cả!
Mà hắn phát hiện, những người cha hắn kết giao, về mặt nhân phẩm thực sự không tệ chút nào!
Ví dụ như Sơn Khâu, kiếm tu phía sau Kiếm Minh, với cả Gia Nguyên trước mặt này!
Gia Nguyên cười khổ: “Thiếu chủ, Thần Miếu và Thư Điện này….”
Diệp Huyên nói: “Để ta!”
Nghe vậy, Gia Nguyên chợt ngây người.
Diệp Huyên cười nói: “Để ta!”
Gia Nguyên trầm giọng nói: “Thiếu chủ, ta không có ý coi thường thiếu chủ và kiếm chủ, nhưng, thiếu chủ có biết Thần Miếu và Thư Điện này đáng sợ thế nào không?”
Diệp Huyên cười nói: “Ngoài tin ta ra thì ngươi còn có cách nào khác không?”
Gia Nguyên trầm mặc.
Quả thực ông ta cũng không còn cách nào khác!