*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thú Vương!
Trong bầy yêu thú, vô số thú nhân đồng loạt thét gào.
Thú Vương đi tới dưới chân Thiên Sơn Trường Thành, ông ta ngẩng đầu nhìn Nguyên Khưu ở bên trên: “Đánh thôi!”
Đánh!
Rất trực tiếp!
Hiện trường, vô số yêu thú đồng loạt thét gào: “Đánh! Đánh! Đánh!”
Âm thanh vang dội như sấm, chấn động trời xanh.
Ngang nhiên khiêu chiến!
Tất nhiên Nguyên Khưu không được phép sợ hãi, nếu gã ta tỏ ra sợ hãi thì sĩ khí của cả Nguyên Giới sẽ tụt dốc.
Nguyên Khưu bước lên trước một bước, đi thẳng tới trước mặt Thú Vương: “Xin chỉ giáo!”
Thú Vương cười ha hả: “Như ngươi mong muốn!”
Lời vừa dứt, cả hai lập tức biến mất.
Ầm!
Không gian trước mặt cả hai đột nhiên biến thành một con sông thời gian Duy Độ dài dặc, còn cả hai đang đứng trong đó.
Lúc này, một cô gái đột nhiên xuất hiện bên ngoài Thiên Sơn Trường Thành.
Người tới chính là Tiên Nhi!
Tiên Nhi nhìn Nguyên Yêm trên tường thành: “Lại tới đánh nào!”
Nguyên Yếm tất nhiên không cự tuyệt, lập tức nhảy xuống. Tiên Nhi mở lòng bàn tay ra, một quân cờ chầm chậm bay lên từ trong đó, giây sau, nàng và Nguyên Yếm một lần nữa xuất hiện tại một tinh hà mênh mông rộng lớn!
Tinh Hà sáng chói!
Nguyên Yếm chậm rãi chắp tay trước ngực, đằng sau hắn ta có một tượng phật hư ảo đang lặng lẽ ngưng tụ!
Mà lần này, bức tượng phật ấy lại đỏ như máu!
Huyết Phật!
…
Trong tinh không, khi pho huyết phật kia xuất hiện, toàn bộ tinh không lập tức sôi trào!
Khóe miệng Tiên Nhi hơi nhếch lên: “Tinh Thần Lạc!”
Trực tiếp phóng ra đại chiêu!
Sâu trong tinh không, vô số ngôi sao lấp lánh bắn xuống.
ư