*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sao càng nghe lại càng cảm thấy lời này không thích hợp!
Nguyên Thanh cười nói: “Diệp huynh, chắc hẳn ngươi đã đạt đến Đăng Thiên Cảnh rồi nhỉ?”
Đăng Thiên Cảnh!
Nghe vậy, mọi người trong điện đều nhìn về phía Diệp Huyên.
Người bình thường nhìn không ra, nhưng người nơi này đều không phải người bình thường, đặc biệt là đám người Nguyên Khưu.
Bọn họ nhìn ra được cảnh giới của Diệp Huyên!
Lúc này, Diệp Huyên đột nhiên kinh ngạc nói: “Nguyên Thanh huynh, ngươi còn chưa đến Đăng Thiên Cảnh sao?”
Nguyên Thanh nhìn Diệp Huyên: “Vẫn chưa!”
Diệp Huyên nhíu mày: “Sao có thể… không phải hai mươi tuổi đạt đến Đăng Thiên Cảnh là chuyện rất đơn giản hay sao?”
Mọi người đều ngây dại.
Đạt đến Đăng Thiên Cảnh rất đơn giản?
Thật ra muốn đạt đến Đăng Thiên Cảnh không khó, nhưng muốn đạt đến Đăng Thiên Cảnh khi hai mươi tuổi, đó cũng không phải khó bình thường thôi!
Dù sao từ trước đến nay Nguyên giới không có người nào đạt đến Đăng Thiên Cảnh ở tuổi này!
Diệp Huyên lại nói: “Nguyên Thanh huynh, có phải ngươi che giấu cảnh giới hay không? Nếu không, sao ngươi có thể vẫn chỉ là Hư Vô Cảnh chứ?”
Nguyên Thanh nhìn Diệp Huyên: “Ta không che giấu cảnh giới, thật sự chỉ là Hư Vô Cảnh!”
Diệp Huyên chớp chớp mắt: “Không phải đạt đến Đăng Thiên Cảnh là chuyện rất đơn giản à? Sao ngươi vẫn chưa đạt đến Đăng Thiên Cảnh?”
Nguyên Thanh: “…”
Những cao thủ Nguyên tộc ở đây liếc nhìn Diệp Huyên, vẻ mặt trở nên khó coi!
Mẹ nó!
Đây là đang nói tiếng người sao?
Không riêng gì Tiêu tộc, sắc mặt những thanh niên trong thế hệ trẻ tuổi ở trong này đều khó coi!
Lúc này, Nguyên Hưu ở bên cạnh đột nhiên cười nói: “Diệp huynh có thể đạt đến Đăng Thiên Cảnh ở cái tuổi này, chắc hẳn sức chiến đấu không tầm thường, tại hạ bất tài, muốn xin Diệp huynh chỉ giáo!”