*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giờ phút này, tất cả những người có mặt đều nhìn chằm chằm Diệp Huyên, trong mắt không khỏi nghi hoặc.
Gia Hòa đột nhiên đi tới trước mặt một ông lão: “Ông nội, con đã dẫn người về rồi!”
Ông lão nhìn Diệp Huyên một cái: “Có phải con dẫn nhầm người không hả?”
Gia Hòa lắc đầu: “Vị kiếm chủ áo xanh kia nói ông ấy đang bận, thế nên bảo con trai mình tới!”
Con trai ư?
Ông lão nhìn về phía Diệp Huyên: “Tiểu hữu… Cậu là con trai của kiếm chủ áo xanh sao?”
Diệp Huyên gật đầu.
Giọng ông lão run run: “Vậy thì là thiếu chủ rồi còn gì! Tham kiến thiếu chủ!”
Sau đó ông lão cung kính cúi chào.
Thấy ông lão cúi người như vậy, những người còn lại sau khi bừng tỉnh cũng đồng loạt hành lễ.
Nhưng trong mắt họ vẫn đầy thắc mắc và nghi hoặc.
Bởi vì bọn họ căn bản không hề biết Kiếm chủ áo xanh nào cả.
Thấy mọi người hành lễ với mình, Diệp Huyên vội vàng nói: “Các vị không cần đa lễ”.
Ông lão đánh giá Diệp Huyên, trong mắt lóe lên kinh ngạc: “Thiếu chủ đã đạt tới Đăng Thiên Cảnh rồi ư…”
Dứt lời, ông ta liền vuốt râu cười: “Không hổ là con trai của kiếm chủ, quả nhiên cực kỳ ưu tú!”
Đăng Thiên Cảnh?!
Nghe ông lão nói xong, trong mắt đám người có mặt đều xuất hiện vẻ kinh ngạc.
Trẻ như vậy mà đã đạt đến cảnh giới Đăng Thiên, quả nhiên không hề đơn giản.
Diệp Huyên nhìn ông lão trước mặt, cười nói: “Tiền bối quen phụ thân ta sao?”
Ông lão gật đầu: “Năm xưa tình cờ gặp được kiếm chủ…”
Nói rồi, ông lão lắc đầu cười khổ: “Nếu không phải lần này hết cách thì ta cũng sẽ không làm phiền kiếm chủ”.
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Phiền toái gì vậy?”
Hắn đột nhiên cảm thấy không ổn chút nào!
Ông lão trầm giọng nói: “Thiếu chủ đi theo ta!”
Ông lão đi đầu, cả hàng người đi theo tới một nơi rất xa.