*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nói rồi, gã lắc đầu cười: "Đừng nói là y, chính chúng ta cũng không ngờ rằng Diệp Huyên lại có thể liên hợp lại toàn bộ Chư Thiên Thành, không chỉ vậy, hắn còn có biết bao người chống lưng cho, càng đánh lại càng thêm người đến giúp..."
Thái U gật đầu: "Diệp Huyên này đúng là vượt quá khỏi mọi dự liệu của chúng ta!"
Mạc Thanh Nhiên nhẹ giọng nói: "Ta phải suy tính lại một lần nữa về người thừa kế rồi!"
Thái U nhìn Mạc Thanh Nhiên: "Chọn người có tài?"
Mạc Thanh Nhiên gật đầu: "Chuyện của Thượng Cổ Thiên tộc lần này coi như cũng đã cho ta một lời cảnh báo! Nếu để một tên vô dụng lên nắm quyền, thật sự sẽ dẫn tông môn đến họa diệt thân mất!"
Thái U gật đầu: "Quả thật".
Mạc Thanh Nhiên liếc nhìn xung quanh, rồi lại thở dài: "Mấy trăm nghìn năm truyền thừa, tiêu tán trong giây lát!"
Thái U cười nói: "Nói về người đàn ông áo xanh thử đi?"
Nghe thế, vẻ mặt Mạc Thanh Nhiên liền trở nên nghiêm trọng.
Thái U khẽ mỉm cười: "Chúng ta vẫn còn rất yếu!"
Mạc Thanh Nhiên cười khổ: "Đúng vậy!"
...
Diệp Huyên về tới Kiếm Minh!
Trong một khoảng sân, Diệp Huyên nhìn Trương Văn Tú và An Lan Tú ở trước mặt: "Hai người ở lại Kiếm Minh tu luyện nhé, được không?"
Trương Văn Tú bĩu môi: "Chê chúng ta ngáng đường à?"
Diệp Huyên cười nói: "Nếu hai người muốn đi chung thì cũng được!"
Nhưng Trương Văn Tú lại lắc đầu: "Bây giờ đi theo ngươi cũng chẳng giúp ích được gì, ngươi đi sớm về sớm đi!"
Diệp Huyên gật đầu: "Được!"
An Lan Tú đột nhiên khẽ nói: "Huynh đi quá nhanh!"
Đi quá nhanh!
Thật ra nàng đã nỗ lực rất nhiều rồi.