May là mình chưa xông lên, bằng không đã lãnh đủ rồi!
Tên này quả nhiên còn giấu bài!
Nhưng cũng bình thường thôi, mấy thế lực cổ xưa đã tồn tại cả trăm nghìn năm này làm sao có thể không giấu nghề cho được.
Chùm sáng đen kia dần ngưng tụ lại thành một bóng hình.
Khi nó xuất hiện, thời gian Duy Độ bất chợt chấn động một cách kỳ dị.
Diệp Huyên cau mày khi cảm nhận được nguy hiểm.
Đúng lúc này, tổ tiên U Linh tộc xuất hiện, dõi mắt nhìn cái bóng kia: “Thứ đó không phải người!"
Diệp Huyên thấp giọng hỏi: “Vậy là gì?"
Tổ tiên U Linh tộc lắc đầu: “Chưa từng thấy bao giờ”.
Diệp Huyên: “Tiền bối định làm thế nào?"
Tổ tiên U Linh tộc: “Ta thử xem”.
Hắn ta nói xong thì biến mất tại chỗ.
Bóng đen ở nơi xa bất thình lình tung ra một cú đấm.
Ầm!
Tổ tiên U Linh tộc bị nó đẩy trở về chỗ cũ.
Không chỉ vậy mà linh hồn hắn ta cũng mờ nhạt đi rất nhiều.
Vẻ nghiêm trọng xuất hiện trong mắt hắn ta.
Ánh mắt Diệp Huyên cũng đanh lại.
Bóng đen này mạnh lắm chứ không đùa!
Thiên Diệp ở nơi xa phẫn nộ chỉ tay vào Diệp Huyên: “Giết hắn!"
Bóng đen biến mất tại chỗ.
Đồng tử Diệp Huyên rụt lại, rút kiếm chém ra theo bản năng.
Rút Kiếm Định Sinh Tử!
Oành!
Chớp mắt một cái, Diệp Huyên thối lui hơn nghìn trượng, bóng đen cũng lùi lại hơn trăm trượng.
Nhưng chỉ một khác sau, bóng đen kia lại vọt về phía hắn. Tổ tiên U Linh tộc nhào tới cản đường, để một ngọn lửa màu xanh u tối bừng lên trong lòng bàn tay.
Hắn ta nắm chặt lấy ngọn lửa, sau đó tung cú đấm ra.
Ầm!
Ánh lửa tuôn ra từ quả đấm.
Đối diện hắn ta, bóng đen kia cũng tung đấm.