Nếu không có vầng sáng trắng này, chiêu kiếm của hắn đã có thể xóa sổ được Thiên Diệp rồi!
Mà chỉ cần giết Thiên Diệp này, tinh thần của Thượng Cổ Thiên tộc sẽ tụt dốc không phanh.
Tiếc quá!
Diệp Huyên nhìn ra sau Thiên Diệp, phía sau y không xa có một ông lão chậm rãi bước đến.
Ông lão có mái tóc trắng xóa, trông bộ dạng vô cùng già nua!
Chính ông lão này vừa rồi đã ra tay cứu Thiên Diệp!
Ông lão liếc nhìn nhóm cường giả Kiếm Minh ở phía chân trời, khẽ nói: "Không ngờ rằng Thiên tộc ta cũng có ngày bị người đánh đến tận cửa như này!"
Thiên Diệp ở một bên trầm giọng nói: "Nhị thúc!"
Ông lão liếc mắt nhìn Thiên Diệp: "Suýt nữa đã bị một thằng nhóc hai mươi tuổi giết trong tích tắc, có cảm tưởng gì không?"
Sắc mặt Thiên Diệp vô cùng khó coi.
Ông lão thấp giọng thở dài: "Ta đã nói với ngươi rồi, đừng nên xem thường bất kỳ một ai cả! Ngươi đấy! Không biết nghe lời, giờ thì sáng mắt chưa?"
Thiên Diệp hơi thi lễ: "Nhị thúc giáo huấn chí phải!"
Ông lão quay đầu nhìn Diệp Huyên cách đó không xa, cười nói: "Tiểu tử xuất sắc lắm! Chỉ chừng ấy tuổi đã có thực lực giết chết Đăng Thiên Cảnh, không đơn giản đâu!"
Diệp Huyên khẽ mỉm cười: "Ta muốn nói lời xin lỗi với Tộc trưởng Thiên Diệp!"
Nghe vậy, mọi người đều sửng sốt.
Xin lỗi?
Ông lão nhìn Diệp Huyên, cười hỏi: "Xin lỗi gì?"
Diệp Huyên nhìn về phía Thiên Diệp, nghiêm mặt nói: "Xin lỗi, ta không biết ngươi kém cỏi như vậy, nếu sớm biết thì vừa nãy ta đã nương tay hơn rồi!"
Mọi người: "..."
Phía xa, Kiếm Điên nhìn Kiếm Mộc ở bên cạnh: "Thiếu chủ đang xạo sự đấy à?"
Kiếm Mộc: "..."
Nghe Diệp Huyên nói thế, Thiên Diệp suýt nữa đã tức nổ phổi!
Y nhìn chòng chọc vào Diệp Huyên, ánh mắt sắc như kiếm, như muốn giết người đến nơi!
Ông lão đứng bên cạnh Thiên Diệp cười nói: "Giết người mà còn chà đạp tinh thần nữa, tiểu tử, ngươi không có võ đức à!"
Diệp Huyên cười ha ha: "Lão già, các người đều muốn giết ta! Còn bảo ta phải có võ đức nữa? Mẹ nó đừng có mà nói nhảm!"