Hở chút là khai chiến!
Diệp Huyên không nói đùa mà thật sự dẫn dắt mọi người chạy thẳng đến Thượng Cổ Thiên Tông.
Lão già tỏ ra luống cuống tay chân.
Thượng Cổ Thiên Tông không sợ Kiếm Minh, nhưng cũng không muốn khai chiến với Kiếm Minh vào lúc này.
Bằng không Thượng Cổ Thiên tộc lại chẳng vui muốn chết?
Đúng lúc này, có một người đàn ông trung niên xuất hiện trước mặt cả nhóm.
Lão già thấy người này thì vội vàng nghênh đón: “Tông chủ!"
Người này chính là Tông chủ Thượng Cổ Thiên Tông - Mạc Thanh Nhiên.
Mạc Thanh Nhiên cười nói: “Diệp thiếu, chuyện này chỉ là một hiểu lầm”.
Diệp Huyên mỉm cười đáp lễ: “Ta lại không nghĩ vậy. Ta tin đệ tử nội môn Thượng Cổ Thiên Tông các vị tuyệt đối không ngu xuẩn đến thế, ta cho rằng hắn đã được quý tông bày mưu đặt kế từ trước, hoặc bị kẻ khác lợi dụng để châm ngòi mâu thuẫn giữa Kiếm Minh và Thượng Cổ Thiên Tông. Nếu là cái trước thì các hạ không cần phải chơi những trò này, muốn đánh thì Kiếm Minh chúng ta phụng bồi đến cùng. Nếu là cái sau, thì các hạ hãy điều tra cho kỹ”.
Hắn đánh mắt nhìn lão già: “Cả người này nữa”.
Sắc mặt lão ta trở nên xấu xí.
Mạc Thanh Nhiên cười cười: “Diệp công tử, Thượng Cổ Thiên Tông ta trước mắt không có ý định nhúng tay vào việc giữa các ngươi và Thượng Cổ Thiên tộc”.
Trước mắt!
Diệp Huyên: “Ta hiểu rồi. Nếu chỉ là hiểu lầm thì chúng ta cáo từ”.
Nói xong, hắn cầm đầu dẫn nhóm Kiếm Si rời đi.
Mạc Thanh Nhiên không ngăn cản.
Cạnh ông ta, lão già kia thì thầm: “Tông chủ, Diệp Huyên này quá ngạo mạn, hắn...”
Nào ngờ Mạc Thanh Nhiên quay qua giáng cho lão một cái tát.
Chát!
Lão già còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị tát vỡ thân xác.
Lão hốt hoảng vô cùng.
Mạc Thanh Nhiên: “Trần Huyền Chi ngu thì thôi, đến ngươi cũng ngu theo là thế nào?"