Diệp Huyên nhìn kiếm tu, thấp giọng thở dài.
Vị đại ca này chính là định nghĩa của vô địch.
Hay nói đúng hơn là hắn ta, cha và Thanh Nhi đều là vậy.
Hắn còn cho rằng Diệp Lăng Thiên có thể uy hiếp được kiếm tu, nhưng bây giờ xem ra là hắn nghĩ nhiều rồi.
Đại ca vẫn là vô địch!
Sức mạnh của kiếm tu cũng khiến những cường giả Kiếm Minh kinh hãi.
Đáng sợ đến vậy sao?
Mà người sửng sốt nhất phải kể đến Diệp Lăng Thiên.
Bà ta nhìn linh hồn của mình đầy khó tin. Mình mà lại bại trận dưới một chiêu kiếm sao?
Kiếm tu ở nơi xa thu kiếm về, cười nói với Diệp Huyên: “Đi đây”.
Hắn ta xoay người rời đi.
Diệp Huyên ngẩn ra, vội vàng nói: “Đại ca đi ngay sao?"
Kiếm tu: “Có chuyện gì?"
Diệp Huyên do dự: “Ta nghĩ ta và đại ca ôn chuyện tiếp được mà, he he”.
Kiếm tu cong môi: “Đệ mặt dày hơn cha đệ nhiều”.
Diệp Huyên: “...”
Lúc này, Diệp Lăng Thiên ở xa xa bỗng lẩm bẩm: “Sao có thể... sao có thể...”
Kiếm tu nhìn bà ta như người mất hồn, do dự một hồi rồi nói: “Thật ra ngươi không yếu đến vậy”.
Diệp Lăng Thiên nghe xong, sắc mặt càng trở nên xấu xí.
Diệp Huyên buồn cười: “Hay là ban nãy đại ca nương tay?"
Kiếm tu thành thật gật đầu.
Hắn ta quả thật đã nương tay.
Khi so tài với người khác, hắn ta luôn biết dừng lại khi cần, sẽ không hạ tử thủ.
Trừ khi gặp phải một số người đặc biệt.
Diệp Huyên thở dài.
Kiếm tu nhìn sang: “Sao vậy?"
Diệp Huyên cười gượng: “Ta tự thấy xấu hổ quá. Gần đây ta đã tiến bộ rất nhanh, cứ tưởng đã rút ngắn được khoảng cách với đại ca, nhưng bây giờ mới nhận ra chênh lệch giữa chúng ta vẫn còn quá lớn. Hầy...”