Một người tùy ý đến như vậy lại là Vô Biên Cảnh?
A Tu nhìn Diệp Lăng Thiên: “Xin chỉ giáo!”
Vừa dứt lời, hắn ta đột nhiên rút kiếm ra.
Vù!
Tiếng kiếm bỗng vang khắp trời!
Cách đó không xa, Diệp Lăng Thiên khẽ nhếch miệng, vẻ mặt tươi cười có chút lạnh lẽo, bà ta không lùi mà tiến lên, vươn người lên trời.
Ầm!
Một vùng kiếm quang bỗng niên bùng nổ từ trong nhà tổ, thoáng chốc, cả nhà tổ lập tức hóa thành tro bụi, còn các cao thủ trong sân đều bật lùi.
Ngay lúc này, vô số kiếm quang đột nhiên bùng nổ từ tỏng sân, chỉ chớp mắt, không gian trong vòng mấy vạn dặm lập tức bị cắt ra thành vô số mảnh nhỏ!
Toàn bộ cao thủ đều hoảng hốt, lại lùi lần nữa!
Diệp Huyên cũng vội lùi lại, lúc này, trong lòng hắn cũng vô cùng kinh ngạc!
Hắn không ngờ, A Tu này lại mạnh đến vậy!
Hắn càng không ngờ được, Diệp Lăng Thiên này cũng kinh khủng như vậy!
Không chỉ là đáng sợ bình thường!
Ngay lúc này, Diệp Lăng Thiên ở phía xa đột nhiên biến thành hư ảnh biến mất tại chỗ, chớp mắt cả bầu trời đều bị bao phủ bởi tàn ảnh của Diệp Lăng Thiên.
Cách đó không xa, A Tu chậm rãi nhắm hai mắt, tay phải hắn ta cầm kiếm dần dần nâng lên, sau đó khẽ run lên, chỉ chớp mắt, mấy vạn thanh kiếm khí hư ảo đã xuất hiện sau lưng hắn ta!
A Tu bước về phía trước, vung một kiếm xuống: “Chém!”
Chém!
Vừa dứt lời, hàng loạt kiếm khí sau lưng A Tu đột nhiên bắn ra.
Vù vù vù vù…
Thoáng chốc, cả bầu trời bắt đầu vỡ vụn từng chút một, hàng loạt kiếm quang bắn ra xung quanh như pháo hoa.
Mà ngay lúc ấy, Diệp Lăng Thiên kia bỗng xuất hiện trước mặt A Tu, A Tu chém mạnh một kiếm.
Diệp Lăng Thiên điểm ngón tay, đầu ngón tay là một dòng sông thời gian!
Ầm uỳnh!
Bầu trời bỗng chốc hóa hư vô, hai người đồng thời lùi lại!