Một kiếm kia của đối phương, đánh ra tùy ý như vậy, nhẹ nhàng như vậy…
Đây là chuyện gì chứ?
Người đàn ông áo xanh đột nhiên lên tiếng: “Hắn ở Diệp tộc vẫn ổn chứ?”
Sửu Nô nhìn người đàn ông áo xanh, có chút ngỡ ngàng: “Nàng ta là ai…”
Người đàn ông áo xanh cười nói: “Ngươi nói cô gái vừa nãy sao?”
Sửu Nô gật đầu.
Người đàn ông áo xanh cười nói: “Nàng ta tên Thiên Mệnh!”
“Thiên Mệnh!”
Ánh mắt Sửu Nô mờ mịt: “Chưa từng nghe đến… Bên ngoài Vĩnh Sinh giới lại còn có người mạnh như vậy…”
“Mạnh?”
Người đàn ông áo xanh nói: “Đúng là rất mạnh, với vũ trụ hiện tại mà nói, thực lực nàng ta chỉ đứng sau ta thôi!”
Nghe vậy, Nhị Nha và Tiểu Bạch ở bên cạnh không nhịn được liếc nhìn người đàn ông áo xanh… Hai đứa nhỏ đều há mồm trợn mắt.
Còn Sửu Nô kia thì cả người khẽ run, ông ta nhìn người đàn ông áo xanh, run giọng nói: “Chỉ đứng sau ngươi?”
Người đàn ông áo xanh nghiêm túc nói: “Đúng vậy!”
Cổ họng Sửu Nô khẽ chuyển động: “Ngươi còn mạnh hơn nàng ta?”
Người đàn ông áo xanh cười nói: “Đương nhiên rồi!”
Nhị Nha và Tiểu Bạch nghe thấy lập tức lắc đầu!
Cha con nhà này đều là người mặt dày!
Người nào người nấy đều chẳng cần mặt mũi!
Ở trước mặt người đàn ông áo xanh, Sửu Nô có chút nghi hoặc: “Ngươi thật sự mạnh hơn nàng ta?”
Người đàn ông áo xanh cười nói: “Nào, ta chứng minh cho ngươi xem!”
Nói rồi, hắn đánh một chưởng lên vai Sửu Nô.
Ầm!
Thoáng chốc, một luồng kiếm khí lập tức bảo vệ tâm mạch Sửu Nô, còn linh hồn vốn đã tiêu tan của hắn bỗng chốc khôi phục lại bình thường.
Người đàn ông áo xanh chớp mắt: “Bây giờ ta sắp ra kiếm rồi!”
Sửu Nô lại quay người chạy đi!