Bên trong điện, mẹ con nhìn nhau.
Một lúc sau, Diệp Lăng Thiên đột nhiên cười nói: “Ngươi đúng là một đứa con ngoan!”
Diệp Huyên cười nói: “Bà cũng là một người mẹ tốt!”
Diệp Lăng Thiên khẽ cười: “Nào, đến gặp bạn bè của ngươi thôi!”
Vừa dứt lời, có mấy người đã xuất hiện trong diện!
Người đi đầu là A Mệnh!
Ngoài nàng ta, còn có cả nhóm An Lan Tú!
Đều ở đây cả!
Vẻ mặt Diệp Huyên bình tĩnh, không nói gì.
Lúc này, Diệp Lăng Thiên đột nhiên lại nói: “Còn có bất ngờ nữa!”
Nói rồi, bà ta khẽ vỗ tay.
Lúc này, một cô gái bỗng xuất hiện bên trong điện.
Khi nhìn thấy cô gái này, vẻ mặt Diệp Huyên lập tức chùng xuống.
Người đến là Thác Bạt Ngạn!
Diệp Lăng Thiên cười nói: “Ngươi cũng thật là, vậy mà lại để thê tử ở nơi như vậy, vậy sao được chứ?”
Nói rồi, bà ta đi đến bên cạnh Thác Bạt Ngạn, nắm lấy tay Thác Bạt Ngạn, cười nói: “Con dâu ta sao có thể ở một nơi như vậy chứ? Từ nay về sau, nàng ta cứ ở lại Diệp tộc ta là được! Ngươi yên tâm, ngươi ở bên ngoài dốc sức cho Diệp tộc ta thì ta sẽ chăm sóc nàng ta! Đương nhiên cả những người bạn kia của ngươi nữa!”
Diệp Huyên cười nói: “Có thể nói chuyện đe dọa một cách nhẹ nhàng bình thản như vậy đúng là chỉ có bà thôi!”
Diệp Lăng Thiên liếc mắt nhìn Diệp huyên: “Sao có thể nói là đe dọa chứ? Mẹ đây là muốn tốt cho con!”
Diệp Huyên cười nói: “Được rồi được rồi, thực lực bà mạnh, bà nói gì cũng đúng cả!”
Diệp Lăng Thiên nhìn Diệp Huyên, cười nói: “Bỗng nhiên ta có chút thích con rồi! Con không chỉ biết thức thời thường đâu!”
Diệp Huyên khẽ cười, sau đó nói: “Chúng ta nói về chuyện chính đi! Ta đã đoạt lấy mạch khoáng của Hách Lạp tộc núi Vĩnh Sinh rồi, bây giờ, bà có thể người rồi!”
Diệp Lăng Thiên nhìn Diệp Huyên chằm chằm: “Có thể nói cho ta biết tại sao Hách Lạp tộc lại cam tâm tình nguyện đưa mạch khoáng kia cho ngươi không? Ta rất muốn biết!”
Diệp Huyên chớp mắt: “Biết Hách Lạp Ngôn không?”
Diệp Lăng Thiên cười nói: “Đương nhiên, nàng ta chính là vị hôn thê của ngươi, cũng là con dâu trước đây của ta!”