Hách Lạp Ngôn lại nói: “Hai tông?”
Diệp Huyên lại lắc đầu: “Chúng ta quay về Diệp tộc!”
Hách Lạp Ngôn nhíu mày: “Quay về Diệp tộc?”
Diệp Huyên gật đầu: “Ngôn cô nương, chúng ta chia tay từ đây vậy!”
Hách Lạp Ngôn nhìn Diệp Huyên: “Ngươi thật sự muốn quay về?”
Diệp Huyên cười nói: “Đương nhiên!”
Nói xong, hắn ôm quyền: “Cáo từ!”
Nói rồi, hắn quay người rời đi.
Hách Lạp Ngôn đột nhiên nói: “Có cần Hách Lạp tộc ta giúp gì không?”
Diệp Huyên dừng bước, hắn nhìn Hách Lạp Ngôn: “Hiện tại ta muốn Hách Lạp tộc ra tay trợ giúp, Hách Lạp tộc có làm được không?”
Hách Lạp Ngôn lắc đầu.
Diệp Huyên cười nói: “Ta muốn nhờ cá nhân cô giúp ta một chuyện, có được không?”
Hách Lạp Ngôn nhìn Diệp Huyên: “Nói!”
Diệp Huyên lập tức dùng huyền khí truyền âm, không biết Diệp Huyên đã nói gì khiến con ngươi Hách Lạp Ngôn co lại…
Diệp Huyên khẽ cười: “Thời gian sắp tới đây, ta sẽ bị cao thủ Diệp tộc giám sát, vì vậy, phải nhờ cô rồi!”
Nói xong, hắn đưa mọi người rời đi.
Hách Lạp Ngôn đứng tại chỗ im lặng một lúc lâu rồi quay người rời đi.
Sau khi quay về Diệp tộc, Diệp Huyên lập tức đi đến đại điện nơi Diệp Lăng Thiên chuyên để giải quyết công việc.
Sau khi bước vào đại điện thì chỉ có một mình Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên nhìn Diệp Huyên, cười nói: “Đến Hách Lạp tộc và Tiêu tộc rồi?”
Diệp Huyên gật đầu.
Diệp Lăng Thiên cười nói: “Có thể nói đi làm gì không?”
Diệp Huyên nói: “Đi tìm bọn họ đối phó với bà!”
Diệp Lăng Thiên chớp mắt, gương mặt càng tươi cười sáng rực: “Bọn họ đồng ý rồi sao?”