Diệp Huyên nhíu mày: “Đã chết?”
Mục Thánh gật đầu: “Là người phụ nữ kia tự mình nói!”
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Chết thế nào?”
Mục Thánh lắc đầu: “Không biết!”
Diệp Huyên bỗng hỏi: “Không phải là do người phụ nữ kia giết chứ?”
Nghe vậy, mí mắt Mục Thánh khẽ giật… Chuyện này không thể nào chứ!
Ở bên cạnh, sắc mặt Diệp Huyên cũng có chút khó coi: “Nếu thật sự do bà ấy gi3t chết, vậy bà ấy cũng quá ác đi? Gi3t chết cả phu quân, cả con trai, chết tiệt…”
Lúc này, Tăng Kiếp ở trên trời bỗng nói: “Thế tử, ta hỏi ngươi lần cuối, ngươi tự sát hay là ta giết?”
Thật sự hắn ta hy vọng là Diệp Huyên tự sát!
Tại sao?
Bởi vì tân này thật sự là con trai ruột của tộc trưởng!
Nhỡ đâu ngày nào đó tộc trưởng trúng gió, tự dưng cảm thấy áy náy với đứa con trai này, đến lúc đó bản thân hắn ta phải làm sao?
Chuyện này không phải không có khả năng!
Phụ nữ thay đổi rất nhanh!
Vì vậy, hắn ta muốn Diệp Huyên tự sát, như vậy thì hắn ta có thể bớt chút nhân quả!
Diệp Huyên nhìn Tăng Kiếp: “Ta còn có một vấn đề cuối cùng!”
Vẻ mặt Tăng Kiếp u ám: “Ngươi đừng làm ta loạn!”
Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Ta muốn hỏi chút, trước lúc ngươi đến, người phụ nữ kia nói với ngươi thế nào?”
Tăng Kiếp nhìn Diệp Huyên chằm chằm: “Chuyện này rất quan trọng sao?”
Diệp Huyên gật đầu: “Rất quan trọng!”
Tăng Kiếp nói: “Tộc trưởng muốn ngươi biến mất khỏi thế giới này, biến mất hoàn toàn, không chỉ ngươi, mọi thứ liên quan đến ngươi đều phải biến mất. Bà ấy thật sự muốn giết ngươi, chứ không phải vì muốn rèn luyện ngươi, ngươi hiểu rồi chứ?”
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Sau khi giết ta thì sao?”
Tăng Kiếp nhíu mày: “Ý ngươi là gì?”
Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Ta cảm thấy… bà ấy còn có ý khác, mà ngươi, đã hiểu sai ý của bà ấy rồi!”
Tăng Kiếp nhìn Diệp Huyên chằm chằm: “Có ý gì?”