Đạo Nhất im lặng.
Nguyệt Nha cười nói: “Đạo Nhất, ngươi là thiên tài của tộc ta, đương nhiên tộc ta sẽ không vứt bỏ ngươi, chỉ cần ngươi bằng lòng trở về tộc, chúng ta có thể bỏ qua chuyện cũ!”
Đạo Nhất đột nhiên đi về phía A Cổ, nàng ta đi đến trước mặt A Cổ, trong mắt lóe chút phức tạp: “A Cổ…”
A Cổ chợt bật khóc: “Tỷ, cứu muội…”
Lúc này, trong tay Đạo Nhất đột nhiên xuất hiện một cây dao găm, A Cổ kia còn chưa kịp phản ứng, dao găm trong tay nàng ta đã lướt qua cổ của A Cổ.
Xoẹt!
Nơi cổ họng của A Cổ, dòng máu tươi b ắn ra tung tóe.
Tất cả mọi người nơi này đều sửng sốt.
Bao gồm cả Diệp Huyên!
Giết rồi!
Trong sân, tất cả mọi người đều đang nhìn Đạo Nhất.
Đạo Nhất đi đến trước mặt Diệp Huyên, khẽ cười: “Bất ngờ sao?”
Diệp Huyên gật đầu.
Đạo Nhất khẽ lắc đầu: “Nàng ta không còn là muội muội ta biết lúc đầu nữa! Nàng ta bây giờ chỉ một lòng muốn ta chết mà thôi!”
Diệp Huyên im lặng.
Quả thực, A Cổ kia từ đầu tới cuối chỉ hy vọng Đạo Nhất chết đi!
Đạo Nhất khẽ nói: “Ta đã nghĩ thông rồi! Ta không nợ nàng ấy gì cả! Ban đầu vì nàng ấy mà phản bội chủ nhân, bây giờ ta chợt cảm thấy không đáng gì cả, thật sự không cả…”
Nói rồi, nàng ta lập tức rơi nước mắt.
Diệp Huyên thở dài trong lòng.
Hắn biết, Đạo Nhất đã hết hi vọng rồi!
Hết hi vọng với Dị Duy tộc, hết hi vọng với muội muộ!
Đặc biệt là đối với A Cổ, nàng ta vì A Cổ này mà bỏ ra quá nhiều, thế nhưng, A Cổ lại một lòng muốn nàng ta chết!
Thất vọng buồn lòng!
Nguyệt Nha ở bên cạnh nhìn Đạo Nhất, không nói gì.
Nàng ta biết, sau này Đạo Nhất sẽ không còn bất kỳ quan hệ gì với Dị Duy tộc nữa!
Đạo Nhất qua người nhìn Nguyệt Nha: “Nguyệt Nha quân sư, sau này đừng chơi mấy trò mèo này nữa! Vì như thế rất mất mặt đấy!”
Nguyệt Nha cười nói: “Được!”