*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Pháp tắc Sinh Mệnh cũng nhìn Đạo Nhất, nàng ta biết Diệp Huyên khác với Diệp Thần trước đây, nếu Đạo Nhất chọn ở lại Dị Duy tộc, chắc chắn Diệp Huyên sẽ đoạn tuyệt quan hệ với Đạo Nhất!
Đạo Nhất im lặng một lúc lâu rồi đột nhiên nhìn về phía Diệp Huyên, cười nói: “Nếu chủ nhân năm đó cũng thế này thì tốt biết bao…”
Dứt lời, nàng ta đi tới bên cạnh Diệp Huyên: “Bắt đầu từ bây giờ, ta đi theo ngươi, cho dù sống hay chết!”
Diệp Huyên cười to, hắn nắm lấy tay Đạo Nhất, sau đó xoay người nhìn về phía Nguyệt Nha: “Nguyệt Nha cô nương, ta muốn dẫn Đạo Nhất đi!”
Nguyệt Nha lắc đầu: “Ta không cho phép!”
Diệp Huyên cười to: “Ông đây cần cô đồng ý sao?”
Nói xong, hắn lập tức đưa Đạo Nhất và pháp tắc Sinh Mệnh vào trong tháp Giới Ngục.
Diệp Huyên mở lòng bàn tay, một thanh trường kiếm nằm trong vỏ xuất hiện, một khắc sau, hắn lập tức xông lên, sau đó rút kiếm chém một phát.
Một trăm đạo thuật rút kiếm!
Một kiếm chém ra, chấn động đất trời!
Nguyệt Nha khẽ mỉm cười, vung quạt xếp trong tay về phía trước.
Oanh!
Cây quạt chạm thẳng lên mũi kiếm của Diệp Huyên.
Ầm!
Trường kiếm trong tay Diệp Huyên rung động kịch liệt, sau đó, hắn bay ra ngoài mấy nghìn trượng!
Nguyệt Nha nhìn Diệp Huyên: “Diệp công tử, khi nãy ngươi nói muốn liều mạng ra ngoài, bây giờ ta thấy hình như không được đâu!”
Diệp Huyên nhìn Nguyệt Nha, sau đó cười nói: “Ta có được gọi người không?”
Nguyệt Nha híp mắt: “Ngươi có thể thử xem!”
Diệp Huyên mở lòng bàn tay, một Tiểu Tháp xuất hiện trong tay hắn, Diệp Huyên nhìn Tiểu Tháp, trầm giọng nói: “Tiểu Tháp, ngươi có lá bài tẩy gì thì lấy ra đi!”
Tiểu Tháp im lặng.
Diệp Huyên sa sầm mặt: “Ngươi đừng có giả chết!”
Tiểu Tháp không có phản ứng!
Diệp Huyên đen mặt: “Ngươi có ý gì?”
Tiểu Tháp chợt nói: “Tiểu chủ… Ta đau bụng… Không nói nữa! Người tự lo đi…”
Diệp Huyên: “…”
Tiểu tháp lập tức chạy vào trong cơ thể Diệp Huyên.