*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đại Đạo Nguyên Tinh!
Sơn Lâm trước mặt Diệp Huyên giật lấy Đại Đạo Nguyên Tinh trong tay hắn, lúc này, gã như rơi vào trạng thái điên cuồng.
Đại Đạo Nguyên Tinh đấy!
Chính Đại Đạo bản nguyên này đã chặn lại con đường đại đạo của gã!
Nếu gã sinh sớm mấy trăm nghìn năm, gã có thể thua kém ai chứ?
Như cảm nhận được điều gì, Sơn Lâm nhìn về phía Diệp Huyên, Diệp Huyên vẫn luôn nhìn gã bằng ánh mắt lạnh như băng.
Lúc này, Sơn Lâm mới nhớ ra hình như Diệp thiếu trước mắt vẫn chưa nói sẽ cho mình!
Có trả lại không?
Sơn Lâm nắm chặt viên Đại Đạo Nguyên Tinh trong tay phải, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo…
Một lát sau, Sơn Lâm đột nhiên đưa viên Đại Đạo Nguyên Tinh kia cho Diệp Huyên, cười ngượng ngùng: “Diệp thiếu, ta hơi kích động, mong cậu thứ lỗi!”
Diệp Huyên cười nói: “Đây chính là Đại Đạo Nguyên Tinh, nếu bây giờ ông bỏ chạy, ông hoàn toàn có thể dùng nó để đạt tới Ý Cảnh!”
Sơn Lâm cười khổ: “Diệp thiếu nói đúng, nhưng đây là của Diệp thiếu, Diệp thiếu cho ta thì nó mới là của ta, nếu không cho, ta không thể cướp được!”
Gã từng nghĩ đến việc sẽ cướp!
Nhưng cuối cùng gã vẫn không làm thế!
Lý trí chiến thắng dục vọng!
Tại sao?
Rất đơn giản, Diệp thiếu trước mặt đâu phải người bình thường!
Trước kia Đại Đạo Nguyên Tinh đã biến mất rồi, đừng nói là Đại Đạo Nguyên Tinh, ngay cả một chút khí Đại Đạo bản nguyên cũng không còn nữa, mà lúc này, Diệp thiếu lại lấy một viên Đại Đạo Nguyên Tinh ra!
Đại Đạo Nguyên Tinh đó!
Sơn Lâm biết rõ nếu gã cướp đi viên Đại Đạo Nguyên Tinh này, rất có thể sẽ kéo đến hoạ sát thân!
Diệp Huyên cười nói: “Thật sự không cướp đi sao?”
Sơn Lâm liên tục lắc đầu: “Diệp thiếu, ta rất động lòng, nhưng vẫn là câu nói cũ, Diệp thiếu cho ta, ta sẽ lấy, không cho ta, ta sẽ không lấy!”
Diệp Huyên nhìn Sơn Lâm một lúc, sau đó cười nói: “Đúng là cho ông đấy!”