*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đông Lý Nam ở bên cạnh người đàn ông áo xanh nhẹ giọng nói: “Ta không nỡ xa thằng bé!”
Người đàn ông nắm lấy tay Đông Lý Nam, cười nói: “Đợi thằng bé đến tìm chúng ta!”
Đông Lý Nam gật nhẹ đầu.
Người đàn ông áo xanh nhanh chóng dẫn mọi người biến mất.
Khoảng một khắc sau, một hư ảnh đột nhiên xuất hiện.
Hư ảnh không nằm trong không gian mà nằm trong thời gian Duy Độ, hơn nữa theo sự xuất hiện của hư ảnh, tinh không xung quanh đều trở nên vặn vẹo!
Vì hư ảnh này, thời gian Duy Độ vượt xa không gian Duy Độ, khiến không gian này hoàn toàn không chịu nổi!
Người Dị Duy!
Hư ảnh nhìn vào sâu trong tinh không, một lúc sau, gã đang muốn rời đi thì một thanh kiếm đột nhiên phá không bay tới, hư ảnh kia còn chưa kịp phản ứng đã bị một kiếm đâm vào giữa chân mày.
Oanh!
Thời gian Duy Độ kia lập tức biến thành hư vô!
Cách đó vạn dặm, người đàn ông áo xanh mở lòng bàn tay ra, một thanh kiếm xuất hiện trong tay y.
Trên mũi kiếm còn mang theo một giọt máu tươi!
Đông Lý Nam nhìn y: “Sao vậy?”
Y cười nói: “Không có gì, đi thôi!”
Đông Lý Nam nhìn người đàn ông, không hỏi lại.
Người đàn ông nhanh chóng dẫn theo mọi người biến mất.
…
Khai Thiên tộc.
Trong một đại điện nào đó chỉ có hai người.
Mục lão và A Mộc Liêm!
Mục lão nhẹ giọng nói: “Mười sáu Ý Cảnh? Chắc chắn chứ?”
A Mộc Liêm gật đầu.
Mục lão im lặng một lát rồi lắc đầu cười khổ: “Thì ra Khai Thiên tộc ta ở vũ trụ này cũng chỉ là một con kiến!”
A Mộc Liêm không nói gì.