*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người đàn ông áo xanh gật đầu: “Đương nhiên là biết!”
Diệp Huyên trầm giọng hỏi: “Đừng nói là cha giết nó đấy nhé?”
Người đàn ông lắc đầu: “Không phải, chỉ là trùng hợp lấy được thứ này thôi…”
Dứt lời, y nhìn Diệp Huyên: “Con thật sự muốn lấy thứ này sao?”
Diệp Huyên hé miệng cười: “Nếu cha không phản đối, con muốn lấy!”
Người đàn ông áo xanh im lặng một lát rồi nói: “Nếu con nhận thứ này thì sẽ phải nhận nhân quả, mà nhân quả này con phải tự mình gánh vác, con phải suy nghĩ kỹ!”
Diệp Huyên ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Con nhận!”
Nhân quả?
Hắn mà sợ sao!
Nhân quả không đỡ được thì cứ đẩy lên người phụ thân thôi!
Người đàn ông áo xanh gật nhẹ đầu: “Vậy thì con lấy đi! Nhưng con phải nhớ, lực lượng của thứ này vượt xa con bây giờ, nếu không phải thật sự hết cách thì đừng tuỳ tiện sử dụng nó!”
Diệp Huyên gật đầu: “Được!”
Người đàn ông áo xanh cười nói: “Vậy chúng ta đi thôi!”
Diệp Huyên gật đầu: “Được!”
Người đàn ông áo xanh nhìn Diệp Huyên: “Chúng ta phải đi, hình như con không buồn lắm!”
Diệp Huyên: “…”
Người đàn ông vỗ nhẹ lên vai Diệp Huyên: “Chăm sóc tốt cho mình!”
Nói xong, y dẫn theo mấy người nhóm Đông Lý Nam lập tức biến mất!
Đi một cách dứt khoát!
Đi rồi!
Diệp Huyên nhìn về phía chân trời, trong lòng hơi trống rỗng!
Lần này cha đi thật rồi!
Con đường tiếp theo, chỉ có thể tự mình đi thôi!
Một lúc sau, Diệp Huyên lắc đầu cười khẽ, xoay người rời đi, lúc này, hắn đột nhiên ngẩng đầu, có một cái hộp rơi xuống từ trên chân trời!
Cái hộp nhanh chóng rơi xuống trước mặt Diệp Huyên.
Hắn mở hộp ra, trong hộp là lệnh Kiếm chủ kia!
Diệp Huyên sửng sốt.