*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi nhìn thấy những tử khí này, mọi người đều cực kỳ hưng phấn!
Tử khí này không thua kém gì bản nguyên Đại Đạo!
Mà bọn họ cũng thật sự nhìn thấy hy vọng!
Hy vọng đạt đến Ý Cảnh!
Nhưng Diệp Huyên cũng rất đề phòng, vì hắn biết những người này đều không tốt lành gì, chắc chắn trong lòng đều có tính toán riêng, bây giờ hắn chỉ tạm thời kiểm soát được bọn họ thôi, chứ không phải thật sự thu phục được bọn họ!
Diệp Huyên cũng không đi thẳng về, mà dẫn Tiểu Bạch và Nhị Nha đến Khai Thiên tộc.
Hắn muốn nói chuyện với phụ thân!
Bên hồ.
Diệp Huyên tìm thấy người đàn ông áo xanh.
Người đàn ông cười nói: “Ngồi đi!”
Diệp Huyên ngồi xuống bên cạnh người đàn ông áo xanh, y cười to: “Ta biết con sẽ không nhận lệnh bài kia mà!”
Diệp Huyên hỏi: “Đó là một bài kiểm tra sao?”
Người đàn ông áo xanh gật đầu: “Có thể xem là thế!”
Diệp Huyên quay đầu nhìn về phía người đàn ông áo xanh: “Nếu con lấy lệnh bài đó thì sao?”
Người đàn ông áo xanh cười nói: “Con vẫn là con trai ta, cha che chở con cả đời!”
Nghe vậy, Diệp Huyên cảm thấy ấm áp: “Nếu biết trước như thế thì con đã lấy rồi!”
Người đàn ông áo xanh cười ha ha: “Con sẽ không!”
Diệp Huyên hơi khó hiểu: “Tại sao?”
Người đàn ông áo xanh nhìn Diệp Huyên: “Vì con là nhi tử của ta!”
Diệp Huyên: “…”
Người đàn ông ngẩng đầu nhìn về phía xa, nhẹ giọng nói: “Con biết tiếp theo mình phải đối mặt với điều gì không?”
Diệp Huyên gật đầu: “Con biết!”
Người đàn ông áo xanh hỏi: “Có tự tin đối mặt không?”
Diệp Huyên hỏi ngược lại: “Nếu con không chịu được thì sao?”
Người đàn ông áo xanh cười to: “Không chịu được thì gọi ta! Cha vẫn luôn ở đây!”
Diệp Huyên nhìn y: “Trước kia người nuôi thả con chỉ vì muốn rèn luyện con sao?”