*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mười lăm cường giả Ý Cảnh.
Những cường giả ngụy Ý Cảnh khác dừng lại.
Ai nấy đều sững sờ!
Cường giả Ý Cảnh!
Cường giả Ý Cảnh chân chính!
Lại còn tận mười sáu người!
Chuyện gì thế này?
Người đàn ông trung niên lao lên đầu tiên lập tức thấy lúng túng, bởi vì ông ta đã vọt đến trước mặt Diệp Huyên, nắm đấm cũng đã giơ lên.
Làm sao bây giờ?
Ông ta biết chỉ cần quả đấm này rơi xuống, bản thân mình sẽ lập tức thần hồn câu diệt.
Diệp Huyên chỉ lẳng lặng nhìn ông ta, không nói gì.
Mười sáu cường giả Ý Cảnh cũng nhìn ông ta.
Ông ta do dự rồi thu tay về, cung kính thi lễ: “Chẳng hay Diệp thiếu có thể cho ta cơ hội sắp xếp lại ngôn từ không?"
Mọi người: “...”
Người đàn ông trung niên giờ phút này đang tức tối không thôi.
Sao tự dưng lại có mười mấy cường giả Ý Cảnh xuất hiện thế này?
Bọn họ từ đâu chui ra?
Diệp Huyên cười với gã: “Được thôi”.
Những lời này khiến người đàn ông trung niên thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Có thể thấy Diệp Huyên không định giết gã!
Gã suy nghĩ một hồi rồi hỏi: “Diệp thiếu có thể để chúng ta ra ngoài không?"
Ánh mắt những người khác lập tức đổ dồn vào Diệp Huyên.
Bọn họ vốn định lấy cứng đối cứng, nhưng xem tình hình thì cứng cách mấy cũng vô dụng.
Nếu đã không thể cứng thì dùng cách mềm thôi.
Ấy vậy mà Diệp Huyên lại lắc đầu: “Không”.
Không!
Nghe thấy vậy, rất nhiều các cường giả ngụy Ý Cảnh lập tức sạm mặt.
Người đàn ông trung niên đứng trước Diệp Huyên cười khổ: “Diệp thiếu...”
Diệp Huyên chỉ nhìn họ: “Các người bị Diệp Thần giam giữ, có biết vì sao không?"