*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau đó hắn nói với Nhị Nha và Tiểu Bạch: “Chúng ta đi”.
Nhị Nha gật đầu: “Được”.
Bọn họ xoay gót rời đi.
Diệp Huyên đã có phần tức giận.
Hắn không biết giữa cha hắn và nhóm người này rốt cuộc đã xảy ra những gì, nhưng thái độ của họ khiến hắn vô cùng chướng mắt.
Bọn họ xem việc người khác phải giúp đỡ mình là đương nhiên!
Có lẽ chính vì vậy mà năm ấy cha mới rời đi.
Ta có thể giúp ngươi, nhưng ngươi không thể xem điều này như chuyện hiển nhiên được.
Dù sao vốn cũng không ai nợ ai.
Có lẽ lý do cha bảo hắn vào đây, lại còn báo tên y ra là muốn để hắn từ chối nhân quả năm xưa, nhưng xem ra những nhân quả này đã dần biến thành nghiệt nhân rồi.
Diệp Huyên tức không chịu được.
Cha cũng vậy! Lại còn ném hòn than này cho hắn!
Đúng lúc này, con cáo trắng kia lại xuất hiện trước mặt bọn họ.
Nó nhìn Tiểu Bạch, nói: “Ta đi theo nhóc này”.
Diệp Huyên cong môi: “Vì sao ta phải cho ngươi theo cùng?"
Cáo trắng nhìn hắn: “Ta là linh hồ, đi theo sẽ có lợi cho nhóc”.
Tiểu Bạch nghe vậy thì tròn mắt liếc Nhị Nha đầy nghi ngờ. Ta được lợi gì cơ?
Diệp Huyên hỏi Nhị Nha: “Tiểu Bạch sẽ có lợi sao?"
Nhị Nha hỏi cáo trắng: “Ta cũng đang muốn biết, ngươi đi theo Tiểu Bạch của ta thì nhóc ấy sẽ được gì”.
Thấy ánh mắt nó lạnh dần đi, cô bé chỉ điềm tĩnh nói: “Muốn đánh lộn à?"
Tiểu Bạch bỗng vươn ra nắm lấy tay Nhị Nha, lắc lắc đầu.
Nhóc vẫn luôn có thiện ý với sinh vật có linh trong thiên địa.
Sở dĩ tìm đến con cáo trắng này là vì nhóc muốn dẫn nó theo, không phải muốn bắt nó làm nô lệ.
Nhóc có thể giúp cáo trắng mạnh lên.
Nhưng giờ đây cũng đã bắt đầu không thích nó.
Có hai nguyên nhân.
Thứ nhất, thái độ của nó với chủ nhân có vấn đề. Thứ hai, thái độ của nó với nhóc cũng có vấn đề.