Nhị Nha liếc mắt nhìn ông ta, liếm kẹo: “Đánh tên này luôn không?"
Cô bé đang hỏi Diệp Huyên!
Hắn chưa kịp mở miệng trả lời thì người đàn ông đã xoay người bỏ chạy.
Tốc độ rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã mất dạng.
Diệp Huyên không khỏi cạn lời. Mẹ nó, chạy lẹ thật!
Người nơi này không chịu đánh đến chết à?
Hắn ngẩng đầu nhìn về phương xa. Nơi ấy một màu đen kịt, nhưng hắn cũng cảm nhận được rất nhiều khí tức mơ hồ.
Nghĩa là vẫn luôn có cường giả âm thầm quan sát trong bóng đêm.
Diệp Huyên thở dài. Nghiệp do cha gây ra, sao lại bắt hắn trả chứ?
Nếu miếu thần kia không có thần vật cực phẩm thì hắn sẽ vì đại nghĩa diệt thân!
Sau đó, đoàn người tiếp tục lên đường.
Lý Thiên Hoa không ngừng quan sát Nhị Nha, chợt phát hiện mình đã đánh giá thấp cô bé này.
A Mộc Liêm cũng nhìn Nhị Nha. Nàng ta biết cô bé rất mạnh, nhưng không ngờ lại mạnh đến vậy.
Vào lúc này, Nhị Nha bỗng dừng bước. Diệp Huyên hỏi: “Sao vậy?"
Nhị Nha nhìn Tiểu Bạch, Tiểu Bạch vươn móng chỉ về bên phải.
Diệp Huyên tròn mắt: “Có bảo vật hả?"
Tiểu Bạch gật đầu thật mạnh!
Có bảo vật!
Nhị Nha nhìn Diệp Huyên: “Xem thử xem?"
Diệp Huyên nghĩ ngợi: “Vậy đi xem”.
Nhị Nha vung tay: “Đi!"
Cứ thế, bọn họ đi về bên phải.
Dọc đường đi, bốn bề vẫn tĩnh lặng vô cùng.
Diệp Huyên đi đến bên Nhị Nha, hỏi: “Nhị Nha, ở đây có gì khiến ngươi cảm thấy nguy hiểm không?"
Nhị Nha lắc đầu: “Tạm thời không có”.
Diệp Huyên gật đầu: “Nếu có gì thì phải nói sớm, hiểu chưa?"
Nhị Nha gật đầu: “Ta biết rồi”.
Diệp Huyên khẽ gật gù, cảm thấy thoáng an tâm hơn.
Vẫn là Nhị Nha đáng tin cậy.
Không bao lâu sau, Tiểu Bạch bỗng nâng tay lên. Nhị Nha dừng bước, hỏi: “Có phát hiện gì sao?"
Tiểu Bạch gật đầu.
Nhị Nha: “Là gì?"
Tiểu Bạch nghĩ ngợi một hồi rồi vung tay ra dấu.