*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mục lão đứng tại chỗ khẽ thở dài, trong lòng có chút mất mát.
A Mộc Liêm đột nhiên nói: "Tộc trưởng, lúc trước sao ông quen biết được Dương tông chủ vậy?"
Mục lão cười đáp: "Chỉ có thể nói là trùng hợp thôi! Tất nhiên lúc đó ta cũng không biết y mạnh mẽ đến vậy..."
Nói rồi, lão lắc lắc đầu cười trừ: "Không phải mạnh bình thường thôi đâu!"
...
Nhị Nha ở nơi xa rón rén nhìn người đàn ông áo xanh: "Dương ca, huynh giận à?"
Người đàn ông áo xanh lắc đầu: "Không!"
Nhị Nha liền thở phào nhẹ nhõm!
Người đàn ông áo xanh khẽ xoa đầu nhỏ của Nhị Nha, cười nói: "Sau này nhớ kỹ nhé, chúng ta không bắt nạt người khác, nhưng người khác cũng không được bắt nạt chúng ta! Hiểu chưa?"
Nhị Nha gật đầu: "Muội nhớ rồi!"
Người đàn ông áo xanh cười, y nhìn về nơi xa: "Không biết tiểu tử kia tu luyện thế nào rồi!"
Nhị Nha bỗng hỏi: "Thật sự không dẫn theo Tiểu Huyên Tử đi sao?"
"Yên tâm, huynh không bỏ rơi nó đâu".
Nhị Nha khẽ gật đầu, không nói gì nữa.
Người đàn ông áo xanh ngẩng đầu nhìn vào trời sao, nhẹ giọng nói: "Dị Duy tộc kia càng lúc càng không an phận rồi..."
...
Trong thế giới tầng chín, Diệp Huyên vẫn đang điên cuồng tu luyện.
Hắn bây giờ càng đánh càng hưng phấn, cảm giác từng cú đấm nện vào thớ thịt đúng là quá đã!
Mà nhờ được hư ảnh chỉ điểm cho, thực lực của hắn tăng nhanh như gió, nhất là sức mạnh thân thể, bây giờ thân thể hắn đã mạnh hơn trước kia nhiều rồi!
Khoảng chừng nửa tháng sau!
Hư ảnh bị Diệp Huyên đẩy lùi, sau đó bỗng dừng hẳn lại: "Được rồi!"
Nói xong, gã liền biến mất!
Diệp Huyên đứng tại chỗ hít sâu một hơi: "Tinh thần và thần hồn!"
Vừa dứt lời, một hư ảnh bỗng xuất hiện trước mặt hắn: "Độ khó!"
Độ khó ấy à?
Diệp Huyên do dự một lát: "Địa ngục!"