*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Huyên nói: “Rất khó chịu!”
Người đàn ông áo xanh cười nói: “Làm gì có tu luyện thân thể nào mà không khó chịu? Nhịn đi!”
Diệp Huyên gật đầu.
Hắn phát hiện khi máu của Nhị Nha cháy, thân thể của hắn cũng dần xảy ra thay đổi!
Thời gian dần trôi, trên người Diệp Huyên đã xuất hiện màu đỏ của lửa.
Sắc mặt hắn cũng trở nên nhăn nhó!
Đau đớn!
Hắn cảm thấy máu của Nhị Nha đang ăn mòn thân thể của mình, từ bên trong đến bên ngoài!
Nhưng hắn vẫn cố nhịn được!
Không thể để mất mặt trước người cha xấu xa này!
Người đàn ông áo xanh quan sát Diệp Huyên, cười nói: “Bây giờ cảm thấy thế nào?”
Diệp Huyên run rẩy đáp: “Vẫn ổn!”
Người đàn ông áo xanh hơi nhếch môi: “Vậy thì tốt!”
Sau đó, y lấy một bình bạch ngọc ra.
Diệp Huyên chợt thấy không ổn lắm: “Đây là?”
Người đàn ông áo xanh cười nói: “Đây là một vài đồ tốt ta cố ý tìm cho con, nào, há miệng ra…”
Diệp Huyên hơi do dự: “Hay là, từ từ đã?”
Người đàn ông áo xanh cười mắng: “Từ từ cái khỉ gì, nuốt vào cho ông!”
Nói xong, y dùng một tay giữ lấy miệng Diệp Huyên, một tay khác rót bình bạch ngọc vào trong miệng hắn, một ngọn lửa màu đen đột nhiên chảy vào trong người Diệp Huyên!
Oanh!
Diệp Huyên lập tức trợn tròn hai mắt: “A!”
Lúc này, Diệp Huyên cảm thấy mình muốn thăng thiên luôn!
Thân thể hắn đang bị thối rữa từng chút một!
Diệp Huyên không nhịn được nói: “Mẹ kiếp, phụ thân, cha muốn giết chết con sao?”
Thối rữa!
Đây không phải là chuyện đùa đâu!
Thấy tình huống này, người đàn ông áo xanh đặt nhẹ tay phải lên bả vai Diệp Huyên.
Oanh!
Trong người Diệp Huyên như có thứ gì bị trấn áp, thân thể bắt đầu trở lại bình thường, nhưng trên người hắn lại có thêm một ngọn lửa màu đen!
Đau đớn!