*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Huyên: “…”
Người đàn ông áo xanh nghiêm túc nói: “Cái này phải tự mình hiểu ra!”
Diệp Huyên đen mặt, ông đây hiểu được cái khỉ gì, không phải vì ta lỡ vạch trần khuyết điểm của ông sao?
Mẹ kiếp!
Bắt nạt người khác quá!
Đánh người thì đánh người đi, còn làm ra vẻ vì tốt cho con nên ta mới đánh con.
Không ra làm sao cả!
Nhịn!
Diệp Huyên hít sâu một hơi!
Nắm đấm không đủ cứng thì nhất định phải nhịn!
Người đàn ông áo xanh đột nhiên nhìn về phía Tiểu Bạch: “Chữa thương cho thằng bé đi!”
Tiểu Bạch vung tay, một luồng tử khí bao phủ lấy Diệp Huyên, một lát sau, Diệp Huyên bình thường trở lại!
Người đàn ông áo xanh nhìn về phía Diệp Huyên, cười nói: “Con biết nòng cốt của thuật rút kiếm này là ở đâu không?”
Diệp Huyên lắc đầu.
Người đàn ông áo xanh nói: “Có hai nòng cốt, một là rút kiếm, kiếm kỹ này chú trọng lực bộc phát trong nháy mắt! Điểm thứ hai chính là chồng chéo!”
Diệp Huyên hơi tò mò: “Chồng chéo?”
Người đàn ông áo xanh cười nói: “Đúng thế, với thực lực của con bây giờ, nếu con có thể chồng chéo một trăm thuật rút kiếm trong nháy mắt, thì con sẽ giết chết được cả cường giả Ý Cảnh!”
Diệp Huyên hơi do dự, sau đó nói: “Con chỉ mới Nhập Thần…”
Người đàn ông áo xanh gõ lên đầu Diệp Huyên: “Nhập Thần hay không Nhập Thần cái gì, đừng nghĩ tới vấn đề cảnh giới! Nào, bây giờ con thử xem!”
Diệp Huyên gật đầu, hắn rút kiếm ra, vừa rút kiếm xong, hắn lập tức cho kiếm vào lại vỏ, sau đó rút kiếm một lần nữa rồi chém xuống.
Vụt vụt!
Hai tia kiếm khí lập tức phá không bay đi, chân trời bị chém rách, ngọn núi lớn trong phạm vi mấy vạn dặm cũng biến thành tro bụi, không chỉ có thế mà cả không gian cũng bị chém thành hư vô!
Uy lực của lần này mạnh hơn lần trước ít nhất là gấp đôi!
Nhưng người đàn ông áo xanh vẫn lắc đầu: “Không được! Lực lượng không đủ, tốc độ không nhanh!”