*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kiếm khí phá không mà đi, chân trời bị xé rách thành khe nứt chạy dài mấy trăm nghìn trượng.
Sức mạnh của hắn đã khác khi xưa rất nhiều. Uy lực của thuật rút kiếm hiện nay là vô cùng kinh khủng.
Nhưng người đàn ông áo xanh lại lắc đầu: “Yếu! Quá yếu!"
Diệp Huyên: “...”
Y lại thở dài: “Kiếm kỹ vô địch của ta đây lại bị ngươi thi triển thành thế này... Về sau ra đường đừng nói chiêu này do ta tạo ra, mất mặt lắm!"
Mặt Diệp Huyên đen sì. Mẹ, một ngày không xỉa xói nhau thì chết à?!
Người đàn ông áo xanh nhìn nhìn hắn, lần nữa thở dài: “Yếu quá”.
Diệp Huyên tự dưng cười: “Nghe nói trước đây cha từng bị Thanh Nhi đánh, có đúng vậy không?"
Đến lượt người đàn ông áo xanh cứng ngắc.
Diệp Huyên: “Con còn nghe nói cha bị đánh siêu thảm luôn, có thật không?"
Người đàn ông áo xanh: “...”
Y bỗng rút một thanh kiếm ra: “Đến đây, hai ta tập luyện tay đôi”.
Diệp Huyên: “...”
Tập luyện tay đôi!
Diệp Huyên lập tức sa sầm mặt!
Mẹ kiếp, lão cha này đúng là không để ý đến thể diện mà!
Rõ là muốn tìm cớ để đánh mình mà!
Trong tầng chín nhanh chóng vang lên những tiếng kêu thảm thiết.
Nhị Nha ở một bên liếm kẹo hồ lô, không ngừng lắc đầu: “Thê thảm quá!”
Tiểu Bạch cũng gật đầu thật mạnh, liên tục quơ móng vuốt nhỏ.
Đúng là rất thê thảm!
Một lúc sau, Diệp Huyên nằm dưới đất.
Lúc này, trên người hắn không còn chút sức lực nào cả!
Không có sức để đánh trả!
Chỉ có thể chịu đòn!
Người đàn ông áo xanh ngồi bên cạnh Diệp Huyên, cười nói: “Cảm giác thế nào?”
Diệp Huyên liếc nhìn người đàn ông áo xanh: “Không có cảm giác gì cả!”
Người đàn ông áo xanh cười to: “Tiểu tử, đừng nói là con thật sự cảm thấy ta cố ý kiếm cớ đánh con nhé?”