*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Huyên đen mặt…
Lúc này, nhóc màu trắng kia bay đến trước mặt Diệp Huyên, nàng ta nhếch miệng cười, sau đó khẽ vỗ bàn tay nhỏ lên vai Diệp Huyên, rồi quay về trên vai Nhị Nha.
Đây xem như là chào hỏi rồi!
Advertisement
Diệp Huyên nhìn An Lan Tịnh: “An di!”
An Lan Tịnh khẽ gật đầu.
Advertisement
Diệp Huyên nhìn người đàn ông áo xanh, người đàn ông áo xanh im lặng một lúc rồi nói: “Có phải con vẫn luôn cảm thấy ta đang đi dạo không mục đích gì không?”
Diệp Huyên gật đầu: “Cũng từng nghĩ như vậy!”
Người đàn ông áo xanh cười nói: “Con cũng to gan thật!”
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Cha, con thật sự không chống lại được người Dị Duy, kẻ địch này mạnh không hề bình thường chút nào! Nếu bình thường một chút thì con cũng không tìm đến cha!”
Người đàn ông áo xanh đi đến trước mặt Diệp Huyên, y vỗ vai Diệp Huyên, cười nói: “Đưa con đi xem thử cái gì mới là không bình thường!”
Nói xong, y đã quay người rời đi.
Diệp Huyên do dự chốc lát sau đó cũng đi theo.
Một nhóm người đi về tinh không sâu thẳm.
Trên đường, Nhị Nha đột nhiên hỏi: “Tiểu Huyền Tử, sau này dẫn ngươi đến Ngân Hà Giới chơi!”
Diệp Huyen nhìn Nhị Nha: “Ngân Hà Giới?”
Nhị Nha gật đầu: “Chơi vui lắm!”
Tiểu Bạch kia cũng gật đầu thật mạnh, tỏ ý tán thành!
Diệp Huyên đang định nói thì lúc này, một áp lực vô hình đột nhiên từ sâu trong tinh không quét đến.
Ầm!
Tinh không xung quanh lập tức dao động dữ dội, sau đó từng tầng từng tầng bị sụp đổ.
Sụp đổ không chỉ có tinh không, mà còn có cả không gian và thời gian!
Thấy vậy, vẻ mặt Diệp Huyên chợt thay đổi.
Thế giới này lại còn có kiểu cao thủ như vậy sao?