*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
A Mệnh nhìn lốc xoáy đen kia, im lặng không nói.
Pháp tắc Tai Ách nói: “Nhiệm vụ cấp bách trước mắt là giúp chủ nhân nâng cao thực lực!”
A Mệnh lắc đầu: “Tai Ách, thứ cho ta nói thẳng, chúng ta không thể đặt mọi hy vọng lên người chủ nhân được! Năm năm, cho dù chủ nhân khôi phục được như thời kỳ đỉnh cao, thì có thể làm gì được?”
Advertisement
Tai Ách không nói gì.
A Mệnh lại nói: “Đạo Nhất rốt cuộc muốn làm gì?”
Advertisement
Tai Ách lắc đầu: “Ta cũng không biết!”
A Mệnh nhìn lốc xoáy đen, nhẹ giọng nói: “Đến hiện tại ta vẫn không nhìn thấu được nàng ta! Trong mấy tỷ muội chúng ta, nàng ta và tên kia là thần bí nhất!”
Tai Ách nhìn A Mệnh: “Năm đó chủ nhân muốn chúng ta đừng hận nàng ta!”
A Mệnh chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Lúc này, pháp tắc Luân Hồi đột nhiên nói: “Tình hình trước mắt thì bên chúng ta không có khả năng thắng! Kể cả khi chủ nhân có khôi phục được thực lực thời kỳ đỉnh cao!”
Pháp tắc Sinh Mệnh gật đầu: “Đúng là không có khả năng thắng được!”
Tai Ách khẽ nói: “Tin tưởng Đạo Nhất!”
Tin tưởng Đạo Nhất!
Mọi người đều im lặng!
Lúc này, A Mệnh đột nhiên quay đầu, tiếp đó, nàng ta lập tức biến mất tại chỗ, khi xuất hiện lần nữa thì đã ở trước mặt Diệp Huyên.
Lúc này hơi thở xung quanh Diệp Huyên đang điên cuồng tăng mạnh!
Linh hồn Diệp Huyên hiện tại đã quay về trong thân xác!
Lúc này, những pháp tắc còn lại cũng đã xuất hiện trong sân.
Mọi người đều đang nhìn Diệp Huyên.
Lúc này, Diệp Huyên đột nhiên mở bừng hai mắt, không gian xung quanh trong vòng vạn dặm lập tức dao động từng đợt!
Nhập Thần!
Lúc này hắn đã từ Phàm đến Nhập Thần!