*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hắn đang định ra tay, nhưng lúc này, xung quanh đã khôi phục bình thường!
Đạo Nhất quay người nhìn về phía Diệp Huyên, cười nói: “Không sao rồi!”
Diệp Huyên nhìn Đạo Nhất: “Vừa rồi…”
Advertisement
Đạo Nhất cười nói: “Chút chuyện nhỏ thôi!”
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Ngươi bị thương rồi!”
Hắn có thể cảm giác được, lúc này Đạo Nhất hơi suy yếu!
Advertisement
Đạo Nhất lắc đầu: “Không có gì đáng ngại!”
Diệp Huyên liếc nhìn xung quanh, sau đó nói: “Là người Dị Duy sao?”
Đạo Nhất gật đầu.
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Bọn họ đến rồi?”
Đạo Nhất cười nói: “Không! Bọn họ vẫn ở Dị Duy giới!”
Diệp Huyên còn muốn hỏi gì đó, Đạo Nhất lại cười nói: “Có tin tức tốt và tin tức xấu! Ngươi muốn nghe cái nào?”
Diệp Huyên nói: “Tin tức xấu!”
Đạo Nhất nhìn Diệp Huyên: “Bọn họ biết sự tồn tại của ngươi rồi!”
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Bọn họ coi ta là Diệp Thần?”
Đạo Nhất cười nói: “Ngươi chính là!”
Diệp Huyên khẽ nói: “Vậy tin tức tốt thì sao?”
Đạo Nhất nói: “Tin tức tốt chính là, phong ấn năm đó ngươi để lại vẫn có thể kiên trì một đoạn thời gian!”
Diệp Huyên hỏi: “Năm năm?”
Diệp Huyên lắc đầu: “Có lẽ không lâu như vậy!”
Diệp Huyên cười gượng: “Không thể cho ta thêm chút thời gian sao?”
Đạo Nhất cười nói: “Kế hoạch không theo kịp thay đổi! Nhưng mà không sao, vẫn còn kịp! Đi thôi! Chúng ta đi tới một nơi!”
Nói xong, nàng ta mang theo Diệp Huyên biến mất khỏi nơi này.
…
Chỉ chốc lát, Diệp Huyên và Đạo Nhất đi đến một nơi sâu trong tinh không, khi đi đến tinh không này, Diệp Huyên chợt cảm thấy như đi vào hầm băng, lạnh đến thấu xương!
Đạo Nhất mang theo Diệp Huyên đi về nơi xa!