*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thiên Tú đột nhiên nói: “Đánh một trận?”
Đánh một trận!
Đạo Nhất dừng bước, nàng ta quay người nhìn Thiên Tú, cười nói: “Cô chắc chắn?”
Advertisement
Thiên Tú gật đầu: “Để ta xem thử!”
Đạo Nhất nheo mắt, một lúc sau, nàng ta khẽ cười: “Cô gái thông minh! Cô cũng thông minh hệ như Niệm Niệm cô nương vậy! Đến đi!”
Vừa dứt lời, đột nhiên nàng ta đã biến mất kỳ lạ!
Advertisement
Lúc này, Thiên Tú ở phía xa đột nhiên mở lòng bàn tay: “Hoàng Tuyền Thiên Mệnh!”
…
Tại học viện Thương Lan.
Lúc này bên trong điện, nhiều người đã rời đi rồi!
Đại thần tầng hai đi rồi!
Diệp Huyên đưa chút đồ cho nàng ta, một vài thứ đủ để thay đổi vận mệnh nàng ta, nhưng hắn cũng có yêu cầu, chính là sau này nàng ta nhất định sẽ lại đến tụ tập!
Đại thần tầng hai đồng ý!
Người thứ hai rời đi là tầng chín!
Ở trước cửa, tầng chín nhìn Diệp Huyên, cười nói: “Đều là đám đàn ông cả, không cần làm kiêu nữa!”
Nói rồi, y mở bàn tay phải: “Ta biết tiểu tử ngươi có rất nhiều bảo bối, có gì thích hợp với ta không?”
Diệp Huyên khẽ cười: “Có!”
Nói rồi, hắn lấy một nhẫn chứa đồ ra đặt vào trong tay tầng chín.
Tầng chín nhìn nhẫn chứa đồ, sau đó nhẹ giọng nói: “Tiểu tử ngươi sống càng ngày càng tốt đấy!”
Diệp Huyên cười nói: “Đến lúc thì nhớ tìm ta!”
Tầng chín cười ha ha: “Hy vọng đến lúc đó ngươi còn nhớ ta!”
Nói xong, y do dự chốc lát, sau đó vỗ nhẹ vai Diệp Huyên: “Ta rất muốn giúp ngươi, nhưng, ta bây giờ ngay cả tư cách làm vật hi sinh cũng không có! Cho nên, xin lỗi vậy!”
Diệp Huyên lắc đầu: “Ngươi giúp ta rất, rất nhiều rồi!”
Tầng chín cười ha ha: “Thật sự không dài dòng nữa! Đi đây!”
Nói xong, y cũng quay người rời đi!