*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mạc Tà nhìn Diệp Huyên: “Diệp huynh, đã lâu không gặp!”
Diệp Huyên khẽ cười: “Mạc huynh, đã lâu không gặp!”
Mạc Tà cười ha ha, đi vào trong phòng.
Advertisement
Diệp Huyên đang định tiếp tục làm thức ăn, thì lúc này, bên ngoài điện lại vang lên tiếng bước chân.
Người đến hơi đông rồi!
Diệp Huyên quay đầu nhìn, khi nhìn thấy người đến hắn lập tức ngây người.
Advertisement
An Lan Tú!
Liên Vạn Lý!
Tiểu Thất!
Trương Văn Tú!
Tiểu Đạo!
Giản Tự Tại!
Đại thần tầng hai!
Có cả tầng chín nữa!
Đều đến cả!
Nhìn những người trước mắt, Diệp Huyên tựa như đang nằm mơ vậy, một lúc lâu sau, hắn khẽ cười: “Đầu ở đâu sao!”
Viền mắt cũng ngấn lệ!
Tầng chín đi đến trước mặt Diệp Huyên, cười ha ha: “Ta cũng không ngờ sẽ gặp mặt như vậy… Thật ra ta không muốn đến, bởi vì bây giờ ngươi lợi hại hơn ta rất nhiều rồi! Không thể giả vờ trước mặt ngươi nữa, không vui chút nào!”
Diệp Huyên cười nói: “Cẩn thận bị sét đánh!”
Tầng chín cười ha ha, y nhẹ nhàng vỗ vai Diệp Huyên: “Lát nữa uống mấy ly!”
Diệp Huyên gật đầu: “Được!”
Lúc này, đại thần tầng hai đi đến trước mặt Diệp Huyên, nàng ta cười nói: “Từ sau khi rời khỏi ngươi, ta sống thoải mái hơn nhiều!”
Diệp Huyên cười nói: “Ta từng cử người đi tìm người!”
Đại thần tầng hai gật đầu: “Ta biết! Chỉ là, ngươi đi đường quá nhanh, ta đã không thể giúp được gì nữa rồi!”
Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Ta vĩnh viễn cũng không quên người đã giúp ta rất nhiều!”