*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Huyên đang muốn ra tay, sát thủ kia lại đã biến mất không thấy đâu nữa.
Diệp Huyên bước lên trước một bước, trong khoảnh khắc hắn vừa bước lên kia, một thanh dao găm đột nhiên xuất hiện sau gáy hắn, Diệp Huyên không quay người, mà cổ tay xoay một cái, đâm kiếm về phía sau.
Cách đánh cùng đến chỗ chết!
Nhưng mà, một kiếm này của hắn lại đâm vào không khí, bởi vì sát thủ kia đã biến mất, còn sau gáy hắn thì có một vết dao găm thật sâu!
Advertisement
Đối phương không lựa chọn cùng chết với hắn, bởi vì đối phương có ưu thế rất lớn, căn bản không cần cùng chết!
Diệp Huyên đứng yên ngay tại chỗ, hắn ngẩng đầu nhìn về phía cỗ quan tài kia, thời gian của hắn không nhiều lắm.
Advertisement
Hắn biết, Đạo Nhất không dọa hắn, nàng ta sẽ thật sự giết Niệm tỷ!
Một lát sau, Diệp Huyên khẽ nói: “Đạo Nhất, ngươi nói lời giữ lời sao?”
Đạo Nhất nhìn Diệp Huyên: “Chỉ cần ngươi sờ được vào chiếc quan tài này, ta sẽ thả nàng ta!”
Diệp Huyên gật đầu: “Được!”
Vừa dứt lời…
Uỳnh!
Cơ thể Diệp Huyên lập tức bốc cháy.
Không phải thiêu đốt thọ mệnh, mà là thiêu đốt linh hồn…
Nhìn thấy cảnh này, Đạo Nhất ngây ngẩn cả người.
Lấy mạng đổi mạng!
Hắn muốn dùng mạng mình đi cứu mạng của Mộ Niệm Niệm!
Đốt hồn!
Không thể không nói, giây phút này Đạo Nhất quả thật hơi bối rối.
Nàng ta không ngờ Diệp Huyên lại dứt khoát lựa chọn đốt hồn!
Lúc này, Tai Ách chợt xuất hiện bên cạnh Đạo Nhất, Tai Ách nhìn Diệp Huyên đang thiêu đốt linh hồn ở nơi xa, khẽ nói: “Ngươi ép quá ác!”
Đạo Nhất không nói gì.
Nơi xa, sau khi Diệp Huyên đốt hồn, chân phải chợt giẫm mạnh một cái, cả người phóng lên tận trời.
Vù!
Tiếng kiếm vang tận trời xanh.
Chết!
Giây phút này, Diệp Huyên thật sự là tự tìm đường chết.