*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hắn không cứu được ai cả!
Lại còn cần người khác đến cứu mình!
Không có Thanh Nhi và cha, hắn không thể bảo vệ được một ai.
Một hồi lâu sau, Diệp Huyên nhắm mắt lại: “Xin lỗi... Ta xin lỗi...”
Advertisement
Tự trách.
Hối hận.
Advertisement
Đớn đau.
Giờ khắc này, hắn mới nhận ra có khi chết đi lại sung sướng hơn sống tiếp biết bao nhiêu!
Rất lâu sau đó, Diệp Huyên mở mắt, cung kính khom người vái lạy chốn tinh không rồi rời đi.
Trùng kiến Bất Tử Đế tộc! Báo thù!
Một chốc sau, hắn biến mất ở cuối vũ trụ vô tận.
...
Ở một thế giới hư vô nào đó, Hư Vô Tâm ngồi xếp bằng dưới đất, bốn phía là hư vô.
Nơi này đã bị bọn họ chiếm đoạt hoàn toàn.
Nhưng sắc mặt Hư Vô Tâm lại xấu xí vô cùng.
Lần này không những không lấy được huyết mạch Bất Tử Đế tộc, không giết được Diệp Huyên, mà còn mất đi vô số cường giả trong tộc.
Lỗ to rồi!
Vào lúc này, một lão già xuất hiện trước mặt ả ta, thấp giọng nói.
"Tiểu thư... Vì sao pháp tắc vũ trụ không đích thân ra tay?"
Hư Vô Tâm: “Vì bọn họ không dám xuất hiện”.
Lão già muốn nói lại thôi.
Hư Vô Tâm nhìn về phương xa: “Ta biết ông lo lắng, nhưng chúng ta không còn lựa chọn khác”.
Lão già thấp giọng thở dài.
Hư Vô Tâm: “Dương trưởng lão, việc ta bảo ông đi làm thế nào rồi?"
Dương trưởng lão gật đầu: “Những thiên tài và yêu nghiệt thế hệ trẻ của Hư Vô tộc đã được ta đưa đến một nơi rất xa, sẽ không ai biết tung tích chúng”.
Hư Vô Tâm gật đầu: “Tốt”.
Dương trưởng lão do dự một chút rồi hỏi: “Diệp Huyên có nhiều cường giả mạnh mẽ như vậy chống lưng cho, vì sao pháp tắc vũ trụ cứ phải liều mạng nhắm vào hắn?"
Trực giác mách bảo rằng mọi việc không đơn giản như vậy.