625: Muốn Thì Muốn Thật Nhưng Không Phải Bây Giờ
Người đến Thanh Châu lần này là Mộ Chiêu Lăng từng có duyên gặp mặt Diệp Huyên một lần.
Mà người truyền âm cho Diệp Huyên cũng là Mộ Chiêu Lăng.
Trước một thác nước, Diệp Huyên ngự kiếm đáp xuống đất, một cô gái ngồi bên cạnh thác nước, người nọ chính là Mộ Chiêu Lăng.
Nhìn thấy Diệp Huyên, Mộ Chiêu Lăng đứng dậy, nàng ta đi tới trước mặt hắn, quan sát hắn một lúc, trong mắt lộ vẻ ngạc nhiên: “Hình như ngươi lại mạnh hơn rồi!” Diệp Huyên cười nói: “Mộ cô nương, muội muội của ta vẫn khỏe chứ?”
Bây giờ, điều mà hắn không yên lòng nhất chính là Diệp Liên!
Mộ Chiêu Lăng gật đầu: “Yên tâm, cô bé rất khỏe.
Bây giờ cô bé đã là Ngự Pháp Cảnh rồi! Nhưng ta vẫn chưa nói với cô bé chuyện của ngươi và Liên Minh Hộ Giới lần này, không muốn ảnh hưởng đến cô bé, mong ngươi hiểu cho!”
Diệp Huyên cười đáp: “Không sao”.
Thật ra hắn cũng không muốn Diệp Liên biết chuyện giữa mình và Liên Minh Hộ Giới, nếu không, không biết nha đầu này sẽ lo lắng đến mức nào nữa!
Mộ Chiêu Lăng nhìn Diệp Huyên, nhẹ giọng nói: “Các ngươi thật sự muốn ngăn cản Liên Minh Hộ Giới lấy tâm bản nguyên sao?”
Diệp Huyên gật đầu.
Mộ Chiêu Lăng lắc đầu: “Liều mạng với Liên Minh Hộ Giới như vậy thật sự không được sáng suốt lắm.
Nhưng ân oán giữa Thương Kiếm Tông ngươi và Liên Minh Hộ Giới đúng là khó giải quyết”.
Diệp Huyên cười nói: “Lần này cô đến đây là muốn nói chuyện phiếm với ta à?”
Mộ Chiêu Lăng nói: “Đương nhiên không phải, lần này ta đến là để hỏi ngươi có muốn rời khỏi Thanh Thương giới không!”
“Rời khỏi Thanh Thương giới?”
Diệp Huyên hơi khó hiểu: “Có ý gì?”
Mộ Chiêu Lăng im lặng một hồi rồi nói: “Thế giới này rất rộng lớn, còn lớn hơn trong tưởng tượng của ngươi nữa.
Bên ngoài, có sân đấu càng bao la hơn.
Nếu ngươi chịu rời đi, Huyền Môn ta sẵn lòng bảo vệ ngươi”.
Rời đi!
Diệp Huyên lắc đầu không cần suy nghĩ.
Với tình huống bây giờ, hắn không thể rời đi được, Thương Kiếm Tông đối xử tốt với hắn, nếu hắn rời đi vào lúc này thì thật sự không nghĩa khí.
Hơn nữa ở Thanh Châu này, hắn còn có rất nhiều người thân bạn bè.
Nếu hắn rời đi, đến lúc đó khó mà đảm bảo Liên Minh Hộ Giới sẽ không ra tay với những người này!
“Ngươi không muốn đi xem thử sao?”, Mộ Chiêu Lăng hỏi.
Diệp Huyên cười nói: “Muốn thì muốn thật, nhưng không phải bây giờ”.
Mộ Chiêu Lăng trầm giọng nói: “Thứ cho ta nói thẳng, bây giờ không đi, sau này rất có thể ngươi muốn đi cũng không đi được”.
Diệp Huyên cau mày: “Có phải các cô biết gì rồi không?”
Mộ Chiêu Lăng chần chừ một lát, sau đó nói: “Thế lực của Liên Minh Hộ Giới này cũng không phải đơn giản như thế, ngươi phải biết năm đó một nhân vật kinh tài tuyệt diễm như Kiếm Chủ Thương giới cũng không thể tiêu diệt được bọn họ, huống hồ là bây giờ? Dù rất nhiều thế lực của Trung Thổ Thần Châu đều khó chịu với Liên Minh Hộ Giới, nhưng Liên Minh Hộ Giới vẫn là thế lực đứng đầu Thanh Thương giới”.
Nói đến đây, nàng ta nhìn về phía Diệp Huyên: “Huyền Môn ta cũng từng nghe nói đến cô gái bí ẩn đứng sau ngươi, cô gái bí ẩn kia cũng không đơn giản.
Nhưng ta chỉ có thể nói với người, Liên Minh Hộ Giới càng không đơn giản hơn.
Nếu có thể, tốt nhất ngươi nên thừa dịp này rời khỏi Thanh Thương giới cùng với chúng ta”.
Diệp Huyên lắc đầu nở nụ cười: “Ý tốt của Huyền Môn ta xin nhận”.
Mộ Chiêu Lăng trầm giọng nói: “Ngươi không suy nghĩ vì muội muội của mình à? Nếu ngươi xảy ra chuyện, cô bé sẽ thế nào?”
Diệp Huyên im lặng một lúc rồi nói: “Muội muội là người thân nhất của ta, vì con bé, ta có thể làm tất cả mọi chuyện.
Nhưng lúc này nếu ta rời đi chính là trốn tránh, chính là hành động của kẻ hèn nhát.
Phía sau ta còn có bạn bè huynh đệ, còn có nữ nhân của ta.
Cô hiểu không?”
Mộ Chiêu Lăng nhìn Diệp Huyên một lúc: “Vậy thì chúc ngươi may mắn!”
Nói xong, nàng ta xoay người bỏ đi.
Diệp Huyên đứng cạnh thác nước, lắc đầu nở nụ cười: “Thật ra ta cũng muốn chạy lắm… Nhưng người sống một đời, có một số việc, dù biết rõ có thể sẽ chết thì vẫn phải làm!”
Lúc này, hắn lấy đá truyền âm ra, trong đá truyền âm nhanh chóng có âm thanh vang lên, một lát sau, Diệp Huyên xoay người ngự kiếm bay lên trời, chớp mắt một cái đã biến mất ở chân trời mênh mông.
Diệp Huyên chần chừ một lát, sau đó gật đầu, xoay người rời đi.
Trần Bắc Hàn nhìn theo Diệp Huyên rời đi, nhẹ giọng nói: “Thương Việt, Nam Cung, Diệp Huyên, tương lai của Thương Kiếm Tông rất có thể phải dựa vào ba tiểu tử này rồi”.
Thương Huyền gật đầu: “Cũng may quan hệ của ba tiểu tử này cũng tạm được, không đến mức sẽ xảy ra nội loạn!”
Trần Bắc Hàn cười nói: “Tiểu tử này tuy nóng tính, nhưng nếu hắn xem một người là người của mình thì sẽ rất nghĩa khí.
Tiếc là cái tính cách này...!Hầy, thật sự quá nóng nảy! Chẳng khác nào đại sư huynh năm đó!”
.
626: Kiếm Tâm Vỡ Nát
Bên kia, Diệp Huyên đi tới một ngọn núi nhỏ, Việt Kỳ đang ngồi yên trên đỉnh núi.
Diệp Huyên đi tới phía sau Việt Kỳ, hành lễ: “Bái kiến sư tôn”. Việt Kỳ gật đầu: “Ngồi xuống đi!”
Diệp Huyên ngồi xuống bên cạnh Việt Kỳ, Việt Kỳ ngẩng đầu nhìn lên chân trời xa xa, nhẹ giọng nói: “Có biết thời đại huy hoàng nhất của Thương Kiếm Tông ta không?”
Diệp Huyên gật đầu: “Lúc Kiếm Chủ Thương giới còn sống!”
Việt Kỳ gật đầu: “Năm đó, lúc tổ sư còn sống, cả Thanh Thương giới, dù là Liên Minh Hộ Giới cũng phải cúi đầu với Thương Kiếm Tông ta. Lúc đó là thời điểm huy hoàng nhất của Thương Kiếm Tông. Đáng tiếc, tổ sư đi rồi, Thương Kiếm Tông cũng không xuất hiện người như ông ấy nữa”.
Nói đến đây, nàng ấy như nhớ đến điều gì, nhẹ giọng nói: “Thật ra, đại sư huynh là người có khả năng trở thành nhân vật giống tổ sư nhất, đáng tiếc…”
Nói đến đây, nàng ấy không nói tiếp nữa.
Diệp Huyên vội hỏi: “Đáng tiếc cái gì?”
Việt Kỳ im lặng một lát, nhẹ giọng nói: “Đáng tiếc kiếm tâm của huynh ấy từng vỡ nát, nếu không, hẳn sẽ có thành tựu vượt xa bây giờ”.
“Kiếm tâm vỡ nát?”
Diệp Huyên cau mày: “Vỡ nát thế nào?”
Việt Kỳ nhẹ giọng nói: “Nữ nhân!”
Nữ nhân!
Diệp Huyên: “…”
Việt Kỳ ngẩng đầu nhìn lên cuối chân trời xa xa, nhẹ giọng nói: “Năm đó đại sư huynh khiến mọi người đều kinh ngạc, dù là thế hệ trẻ tuổi của Huyền Môn cũng không áp đảo được huynh ấy, điều này khiến Liên Minh Hộ Giới sợ hãi. Bọn họ không muốn Thanh Thương giới xuất hiện tổ sư thứ hai, nhưng bọn họ lại không thể giết đại sư huynh. Vì thế, bọn họ đã sử dụng mỹ nhân kế”.
Việt Kỳ nhẹ nhàng vén tóc bên tai: “Lúc đầu thì có, cho rằng nhị sư huynh sợ chết. Nhưng đã biết bao nhiêu năm, cũng dần hiểu nỗi khổ tâm của huynh ấy. Tính cách của đại sư huynh cũng giống ngươi, quá nóng nảy, không biết nén giận. Nhưng nhị sư huynh thì khác, huynh ấy suy nghĩ nhiều chuyện hơn, lúc đó nếu chúng ta đi liều mạng với Liên Minh Hộ Giới, chẳng những không đấu lại, còn sẽ liên lụy đến vô số đệ tử của Thương Kiếm Tông…”
Nói đến đây, nàng ấy nhìn về phía Diệp Huyên: “Huynh ấy đúng”.
Diệp Huyên nhếch miệng cười: “Sư tôn muốn nói gì?”
Việt Kỳ nhìn Diệp Huyên, ánh mắt hơi phức tạp: “Ngươi rất xuất sắc, giống như đại sư huynh năm đó vậy, nhưng tính tình của ngươi quá nóng nảy! Ta hơi lo lắng, lo lắng sau này nếu chúng ta… lo lắng sau này nếu ngươi xảy ra chuyện, không nghĩ đến tình hình chung, chỉ làm theo ý mình, khi đó, sẽ hại rất nhiều người bên cạnh!”
Diệp Huyên im lặng một lát, sau đó cười nói; “Thật ra con cũng rất thông minh đấy!”
Việt Kỳ lắc đầu: “Không phải ta nói ngươi ngốc, nhiều lúc ngươi cũng rất thông minh, nhưng nếu có người chọc giận ngươi, ngươi sẽ liều mạng lại. Ta rất lo lắng vì chuyện này”.
627: Không Tiếc Bất Cứ Giá Nào!
Nghe vậy, Diệp Huyên thầm thấy ấm áp, hắn cười nói: “Thế thì cũng hết cách, con người con không nén giận được, cũng không thể nhịn bạn bè huynh đệ bên cạnh bị ức hiếp. Nhưng sư tôn, nói đi cũng phải nói lại, người sống một đời, tại sao phải để mình bị ức hiếp chứ? Dẫu sao thì Diệp Huyên con sẽ không tùy tiện đi ức hiếp người khác, nhưng nếu ai muốn kiếm chuyện với con, con nhất định sẽ đánh chết kẻ đó!”
Lúc ở Thanh Thành, hắn hiểu ra một đạo lý.
Làm người, có thể làm người tốt, nhưng nhất định không thể quá dễ tính. Vì bình thường người tốt là người hay bị bắt nạt nhất. Việt Kỳ nhìn Diệp Huyên, nàng ấy vỗ nhẹ lên đầu hắn: “Cũng không bảo ngươi bị người ta ức hiếp mà không đánh lại! Ý ta là, sau này ngươi suy nghĩ chuyện gì cũng phải nghĩ chu toàn một chút, hiểu không?”
Diệp Huyên cười nói: “Hiểu rồi, hiểu rồi!”
Việt Kỳ nhẹ nhàng lắc đầu: “Miệng lưỡi trơn tru”.
Nói xong, không biết nàng ấy nghĩ đến điều gì, chợt trở nên im lặng.
Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Người đang lo lắng về Liên Minh Hộ Giới sao?”
Việt Kỳ gật đầu: “Lần này Liên Minh Hộ Giới có thể nói là điều động toàn quân, nếu để bọn họ giành được tâm bản nguyên… Thôi, không nghĩ những điều này nữa, nói chung là ân oán nhiều năm như vậy, cũng đến lúc nên chấm dứt rồi”.
Nói xong, nàng ấy nhìn về phía Diệp Huyên: “Nếu chuyện đến tình huống xấu nhất, ngươi phải đi ngay, đừng lộ diện nữa, hiểu chưa?”
Diệp Huyên im lặng.
Hắn biết trên dưới Thương Kiếm Tông, kể cả Việt Kỳ sư tôn trước mắt đều đã chuẩn bị tâm lý cho tình huống tệ nhất rồi.
Cuộc chiến sinh tử!
Lúc này, Việt Kỳ lại vỗ đầu hắn: “Nghe thấy chưa?”
Diệp Huyên nhếch miệng cười: “Nghe thấy rồi”.
Nói xong, hắn ngồi xuống trước mặt Việt Kỳ, nghiêm túc nói: “Việt sư tôn, bàn bạc một chuyện được không!”
Việt Kỳ chớp mắt: “Cái gì?” Diệp Huyên nói: “Khu vực Mộ Kiếm có nhiều kiếm như vậy…”
Việt Kỳ lập tức lắc đầu: “Không được, những thanh kiếm kia ở đó là để đệ tử tông môn lĩnh hội, hơn nữa, rất nhiều thanh kiếm đều là truyền thừa của một vài tiền bối trong tông môn, người cũng đừng…”
Noi đế đây, nàng ấy dừng lại một chốc, sau đó nói tiếp: “Nếu có ngày chúng ta đều không còn nữa, ngươi muốn làm gì thì làm”.
Không còn nữa!
Diệp Huyên im lặng.
Một lát sau, hắn nhẹ giọng nói: “Sao có thể không còn nữa được! Đều phải sống tốt!”
…
Bên kia, Lục tôn chủ đứng trên đám mây nhìn xuống bên dưới, lúc này dãy núi Hoang U đã hoàn toàn nứt toác, trở thành một nơi toàn là nham thạch nóng chảy.
Mạc Tu bên cạnh Lục tôn chủ nặng nề nói: “Thời cơ đã đến rồi!”
Lục tôn chủ gật đầu: “Bảo bọn họ bắt đầu, dẫn tâm bản nguyên kia ra!”
Mạc Tu trầm giọng đáp: “Đại trận này quá tiêu hao linh thạch, chúng ta đã tiêu hao gần một trăm nghìn Tử Nguyên Tinh rồi…”
Một trăm nghìn Tử Nguyên Tinh!
Dù là Liên Minh Hộ Giới giàu nứt đố đổ vách cũng thấy hơi xót.
Lục tôn chủ ra lệnh: “Tiếp tục, không tiếc bất cứ giá nào!”
Mạc Tu gật đầu, xoay người rời đi.
“…”