Mọi người chưa kịp phản ứng thì truyền tống trận đó lập tức biến thành hư vô!
Khi ánh sáng trắng đó tản đi, một người đi ra ngoài, khi nhìn thấy kẻ này, Diệp Huyên ở phía xa thoáng chốc đã thay đổi sắc mặt, hắn giật mình liên tục lùi về sau: “Chết tiệt… Chuyện quần què gì thế…”
Advertisement
Sở dĩ Diệp Huyên khiếp sợ như vậy là bởi vì hắn nhận ra người trước mắt!
Advertisement
Người này không phải ai khác, mà chính là Mục Tiểu Đao!
Mục Tiểu Đao!
Diệp Huyên nhìn Mục Tiểu Đao trước mặt, hơi choáng váng, mẹ nó, đây là thù lớn cỡ nào?
Lại truy sát đến tận nơi này!
Người phụ nữ này điên rồi sao?
Mục Tiểu Đao chậm rãi nhắm mắt lại, sắc mặt ả ta hơi tái nhợt, rõ ràng, có lẽ trước đó đã tiêu hao không ít.
Diệp Huyên liếc nhìn Mục Tiểu Đao, muốn chạy trốn!
Nhưng hắn biết, bây giờ hắn căn bản chạy không thoát!
Đừng nói bây giờ, dù là tu vi không bị phong ấn, hắn cũng không chắc thoát được người phụ nữ này!
Đúng lúc này, Mục Tiểu Đao chợt mở mắt ra nhìn về phía Diệp Huyên, khóe miệng ả ta hơi cong lên: “Đã lâu không gặp!”
Diệp Huyên nhìn Mục Tiểu Đao: “Mục cô nương, ta thật sự bội phục ngươi, thế mà ngươi có thể đuổi đến tận nơi này! Ngươi đúng là nhân tài!”
Mục Tiểu Đao đánh giá Diệp Huyên, ánh mắt ả ta đột nhiên sáng lên: “Tu vi của ngươi bị phong ấn!”
Vẻ mặt Diệp Huyên vẫn bình tĩnh: “Đúng vậy!”
Mục Tiểu Đao mở lòng bàn tay ra, một cây phi đao xuất hiện trong tay ả ta, ả ta cười mà như không cười nhìn Diệp Huyên: “Nào, ta cho ngươi đấm một cú trước!”
Diệp Huyên: “…”
Một bên khác, cô gái ma nhân kia quan sát Mục Tiểu Đao, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Nhưng vào lúc này, nơi xa đột nhiên truyền đến một hơi thở mạnh mẽ!
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, chân trời, không gian đột nhiên nứt vỡ, ngay sau đó, một người đàn ông trung niên đi ra.
Là một ma nhân!
Cao thủ Vĩnh Hằng Cảnh!