Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 591-593




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

591: Người Trong Quan Tài!


Thật ra đối với Diệp Huyên, nhiều khi hắn thật sự rất đồng cảm với những người thuộc tầng lớp thấp nhất, vì hắn cũng là người bò lên từ tầng chót.

Hắn có thể hiểu, nhiều lúc một người không có thực lực phải sống một cách miễn cưỡng cỡ nào!
Thậm chí là tuyệt vọng!
Do đó khi nhìn thấy Vị Ương Thiên, hắn đã chọn giúp đỡ gần như không chút nghĩ ngợi, mà sự giúp đỡ này không có tính chất mục đích nào cả.

Nhưng Diệp Huyên không biết, sở dĩ Vị Ương Thiên tin tưởng hắn như thế là vì cô bé nhìn thấu được điều này!
Sau khoảng một canh giờ, Diệp Huyên và Vị Ương Thiên đi vào một thung lũng.

Thung lũng rất rộng, núi hai bên cao vút tận mây.


Sau khi vào thung lũng, cảm giác nhỏ bé tự nhiên nảy sinh.

Lúc này, Vị Ương Thiên dừng lại, cô bé mở quyển trục ra nhìn hồi lâu, sau đó lại nhìn xung quanh, cuối cùng cô bé nhìn về phía vách núi bên phải.

“Ở đâu?”, Diệp Huyên hỏi.

Vị Ương Thiên chỉ vào vách núi ở phía xa, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện dưới vách núi đó có một cái khe nhỏ, nó như khe núi tự nhiên, thoạt nhìn không có gì đặc biệt.

Diệp Huyên giữ chặt Vị Ương Thiên rồi ngự kiếm bay lên.

Vị Ương Thiên vội vàng ôm lấy Diệp Huyên, vùi đầu sát vào ngực hắn, cô bé có chút sợ hãi.

Diệp Huyên rất nhanh đã đến trong khe núi, trước mặt hắn không xa có một cánh cửa bằng đá.

Diệp Huyên kéo Vị Ương Thiên bước tới, tay hắn chỉ một phát, một tia kiếm quang b ắn ra.

Vèo!
Cánh cửa đá lập tức nứt ra, bên trong có một hố trời!
Đúng thật là một tấm bản đồ!
Diệp Huyên kéo Vị Ương Thiên đi vào trong cửa đá.

Hai người men theo bậc thang đá đi thẳng xuống, chẳng mấy chốc đã tới trước một hồ nước, chính giữa hồ nước có một chiếc quan tài đang lơ lửng.

Diệp Huyên liếc nhìn xung quanh, xung quanh lặng ngắt như tờ, không một tiếng động!
Cuối cùng Diệp Huyên nhìn chiếc quan tài phía trên hồ nước ở phía xa.

Hắn đang định đi qua thì Vị Ương Thiên đột nhiên kéo hắn lại, cô bé lắc đầu, chỉ xuống dưới hồ nước: “Có thứ gì đó!”
Có thứ gì đó!
Diệp Huyên thi triển thần thức, nhưng khi thần thức của hắn tiến vào trong hồ nước, nó lại lập tức biến mất không còn tung tích!
Thấy vậy, vẻ mặt Diệp Huyên trở nên có chút nặng nề.

Không đơn giản!
Sau một lúc do dự, Diệp Huyên đột nhiên nói: “Muội đợi ở đây nhé! Có sợ không?”
Vị Ương Thiên vội vàng gật đầu, nhưng sau đó cô bé lại lắc đầu.

Diệp Huyên cười bảo: “Đừng sợ! Cho dù có chuyện gì, thứ bên dưới hồ nước chắc chắn cũng tìm ta trước!”
Nói xong, hắn nhẹ nhàng xoa đầu Vị Ương Thiên, sau đó bay về phía quan tài cách đó không xa.

Nhưng lần này hắn sử dụng khí hỗn độn!
Giờ phút này, hơi thở toàn thân hắn hoàn toàn biến mất như không hề tồn tại.

Chẳng mấy chốc, Diệp Huyên đã tới phía trên quan tài, bốn mặt quan tài được dán đầy lá bùa màu tím kì dị, những lá bùa này rải rác khắp quan tài, ngoài ra xung quanh quan tài còn có rất nhiều sợi dây màu đen, những sợi dây này như một tấm lưới đen bao trùm lấy cả quan tài.

Đây là thứ gì?

Diệp Huyên nhíu chặt mày, trực giác mách bảo hắn trong quan tài không phải thứ tốt lành gì!
Diệp Huyên do dự một lúc, sau đó quay mặt về phía Vị Ương Thiên cách đó không xa: “Muội có thể nhìn thấu quan tài không?”
Vị Ương Thiên lắc đầu: “Có thứ gì đó che đậy!”
Thứ gì đó!
Diệp Huyên nhìn chiếc quan tài dưới người mình, không cần phải nói, chắc hẳn là vì những lá bùa và sợi dây màu đen này, bởi vì hắn phát hiện, khi thần thức của hắn tiếp xúc với quan tài, nó sẽ lập tức biến mất.

Có nên mở không?
Diệp Huyên có chút lúng túng.

Lúc này trực giác mách bảo, chắc chắn thứ trong quan tài không tốt lành gì, một khi mở ra sẽ có rắc rối lớn!
Nhưng vấn đề là nếu bây giờ rời đi, sao hắn có thể cam lòng?
Hoàn toàn không cam lòng!
Phía trên quan tài, sau khi Diệp Huyên chần chừ một lúc, cuối cùng hắn vẫn quyết định mở nó ra!
Cầu phú quý trong nguy hiểm!
Tất nhiên, điều quan trọng nhất là hắn có lòng tin vào thực lực của mình.

Bây giờ dù có đối đầu với cao thủ Ngự Pháp Cảnh chân chính, hắn cũng có thực lực đánh một trận!.

592: Ta không hề nhờ ngươi giúp

             Cô gái áo đỏ nằm trong quan tài lẳng lặng nhìn hắn với vẻ vô cảm.  

             Diệp Huyên vội cười làm lành: “Quấy rầy, quấy rầy rồi!"  

             Hắn toan đậy nắp lại thì một cánh tay đã vươn ra chặn lấy, đồng thời một luồng ánh sáng đỏ như máu bao trùm lấy hắn.  

             Diệp Huyên khẽ biến sắc, cấp tốc thối lui đến bên Vị Ương Thiên, bị cô bé níu chặt lấy cánh tay.  

             Hắn nhìn về phía đầm nước, thấy cô gái áo đỏ đang chậm rãi bay lên khỏi quan tài, vạt áo dài thướt tha không khác gì áo cưới.  

             Khi đôi mắt lạnh lùng của nàng ta dõi xuống, Diệp Huyên siết lấy kiếm trong tay, vội vàng thốt lên trong nội tâm: “Đại thần tầng hai có muốn ra ngoài thể hiện chút không?"  

Advertisement

             Ai ngờ đại thần chỉ cười khẩy một tiếng hệt như đang lấy nỗi khổ của hắn làm niềm vui rồi không nói năng thêm gì.  

             Diệp Huyên đen cả mặt, cảm thấy vị này chẳng đáng tin chút nào cả.  

             Đúng lúc ấy, cô gái áo đỏ là là bay xuống đến trước mặt hai người. Thấy ánh mắt nàng ta vẫn không rời khỏi mình, Diệp Huyên làm bộ cười: “Chúc mừng tiền bối đã tỉnh lại, không cần cảm ơn ta gì đâu, dù sao khuyết điểm duy nhất của ta là lấy giúp đỡ người khác làm vui mà... Nhưng nếu tiền bối muốn cảm tạ thì cho ta đại món bảo vật cấp Thiên nào cũng được”.  

             Bỗng nhiên một chưởng từ cô gái áo đỏ ầm ầm bay đến, Diệp Huyên giật mình, vội vàng kéo Vị Ương Thiên ra sau, đồng thời vung kiếm.  

Advertisement

             Hắn không dám khinh thường cô gái này, vì vậy lập tức dùng đến Nhất Kiếm Định Sinh Tử kèm cả kiếm ý Ác Niệm.  

             Oành!  

             Diệp Huyên bị vụ nổ đẩy lùi liên tục, đến trước vách núi mới gian nan dừng lại, không những thế còn ói ra một ngụm máu. Hắn nhìn lên cô gái, thầm cảm thán nàng ta mạnh thật!  

             Cô gái lơ lửng giữa không trung nhìn Diệp Huyên rồi nhẹ nhàng vung tay. Chỉ trong chớp mắt, một tia nước vọt lên từ cái đầm dưới chân nàng ta, lao vun vút về phía hắn như một mũi tên rời cung.  

             Diệp Huyên xông lên, vung kiếm chém xuống.  

             Xoẹt!  

             Đường kiếm phải chật vật lắm mới chém đứt được mũi tên nước.  

             Một cái bóng đỏ thình lình hiện lên trươc mắt, Diệp Huyên không chút do dự lại nhấc kiếm chém.  

             Oành!  

             Một bóng người bay ra ngoài.  

             Đó là Diệp Huyên.  

             Vừa tiếp đất xong, Vị Ương Thiên đã hớt ha hớt hải chạy đến víu chặt lấy tay hắn, gương mặt tràn đầy lo lắng.  

             Thấy cô gái áo đỏ lại sắp ra tay, Diệp Huyên bỗng đứng dậy: “Khoan đã!"  

             Nàng ta quả thật dừng lại, nhìn hắn như đang chờ đợi câu trả lời.  

             Diệp Huyên trầm giọng nói: “Ta cứu cô ra ngoài, cô lại muốn dồn ta vào chỗ chết, có phải quá đáng lắm không?"  

             Nàng kia vô cảm hỏi lại: “Ta có nhờ ngươi sao?"  

             Diệp Huyên: “...”  

             "Ta không hề nhờ ngươi giúp”.  

             Nàng ta lắc đầu, đoạn nâng tay lên đưa về phía hắn. Không gian quanh Diệp Huyên lập tức biến thành màu đỏ máu.  

             Thủ đoạn gì thế này?  

             Hắn biến sắc, không dám khinh thường, lập tức nắm tay phải lại: “Tù!"  

             Không gian quanh hắn và Vị Ương Thiên co lại, tạo thành một cái lồ ng nho nhỏ, ngăn cách hết thảy những tia năng lượng đỏ kia.  

             Cô gái áo đỏ nhíu mày: “Ngươi đang dùng thủ đoạn gì?"  

             Diệp Huyên đẩy Vị Ương Thiên ra sau lưng, nói: “Thần thông không gian”.  

             Sau khi quan sát hắn một phen, nàng kia bỗng thốt lên: “Ngươi đi đi”.  

             "Không đánh nữa à?", Diệp Huyên ngạc nhiên hỏi lại.  

             "Tất nhiên là được, nếu ngươi muốn”.  

             Trước vẻ vô cảm của nàng ta, Diệp Huyên lắc đầu như trống bỏi: “Không, không muốn”.  

             Khi hắn toan kéo Vị Ương Thiên chạy đi, cô gái bỗng lên tiếng: “Vì sao ngươi tìm được nơi này?"  

             Diệp Huyên do dự một hồi mới lấy tấm bản đồ ra.  

             "Là hắn...”, đôi mắt nàng ta híp lại khi nhìn thấy nó, đoạn hỏi: “Ngươi là hậu nhân của hắn?"  

             Diệp Huyên vội lắc đầu: “Không, ta chỉ tình cờ nhặt được nó thôi”.  

             Cô gái áo đỏ nói: “Ngươi giúp ta một chuyện”.  

             "... Chuyện gì?", Diệp Huyên hỏi với vẻ dè dặt.  

             Nàng kia nhìn thẳng vào mắt hắn, dõng dạc nói: “Cho ta một đứa bé!"  

             Một đứa bé?  

             Diệp Huyên ngây ra như phỗng, một khắc sau nhảy dựng lên như bị giẫm phải đuôi: “Không không không! Như vậy sao được? Diệp Huyên ta không phải hạng người tùy tiện đó, không được!"  

             Cô gái áo đỏ cả giận quát lên: “Ngươi nghĩ đi đâu đấy? Ta bảo ngươi tìm một đứa trẻ đến cho ta!"  

 


593: Tham kiến đại lão!


             Không đợi cô gái trả lời, hắp đã đáp ngay tắp lự: “Ta là ứng cử viên cho chức tông chủ đời kế tiếp của Thương Kiếm Tông. Cô có biết Thương Kiếm Tông không? Không à, thế thế cô đã nghe qua Kiếm Chủ Thương giới chưa?"  

             Cô gái lạnh nhạt hỏi: “Sao? Ngươi định uy hiếp ta?"  

             Diệp Huyên chỉnh lại: “Không, ta chỉ muốn cho tiền bối biết rằng, nếu ta có mệnh hệ gì, Thương Kiếm Tông tuyệt đối sẽ không bỏ qua”.  

             Đối phương vẫn hờ hững: “Ngươi nghĩ ra ta sợ Thương Kiếm Tông?"  

             Hắn nghiêm túc đáp: “Tiền bối, chúng ta thật sự không cần thiết phải căng thẳng đến vậy. Cô nói thử xem cô cần ta tìm một đứa trẻ đến để làm gì?"  

             Cô gái áo đỏ nhìn hắn hồi lâu mới chịu mở miệng: “Ta sắp rời khỏi thế giới này, vì vậy muốn có người tiếp nhận được truyền thừa bí thuật Cổ Vu của ta”.  

Advertisement

             Nghe đến đó, Diệp Huyên vội chỉ vào bản thân, la toáng lên: “Ta nè tiền bối! Ta đây thiên phú dị bẩm, ngài truyền hết bản lĩnh cho ta cũng được!"  

             Vị Ương Thiên liếc nhìn hắn, che miệng cười trộm.  

             Cô gái áo đỏ quắc mắt: “Sao ngươi có thể vô liêm sỉ đến thế?"  

             Diệp Huyên lại vẫn làm bộ nghiêm túc: “Ta nào có giỡn đâu tiền bối, ta nói thật đấy! Nếu ngài truyền lại bản lĩnh cho ta, ta nhất định sẽ không bôi nhọ nó. Ta...”  

             Đối phương khoát tay: “Truyền thừa của ta chỉ có thể cho nữ”.  

Advertisement

             Diệp Huyên lập tức nín thinh, sau đó bày ra vẻ đề phòng nghiêm ngặt, kéo Vị Ương Thiên ra sau lưng mình.  

             Bầu không khí giữa hai bên như đọng lại.  

             Cô gái áo đỏ liếc hắn một cái rồi hỏi Vị Ương Thiên: “Ngươi có bằng lòng nhận ta làm sư phụ hay không?"  

             Cô bé ngơ ngác một hồi, nhìn lên Diệp Huyên.  

             Sắc mặt hắn giờ phút này trầm như nước. Có lẽ ngay từ đầu mục tiêu của người phụ nữ này chính là Vị Ương Thiên, nếu không cô ta đã có thể sai hắn đi tìm người bên ngoài.  

             Hắn thấp giọng hỏi: “Vì sao tiền bối chọn con bé?"  

             "Liên quan gì đến ngươi?", lại là câu trả lời lạnh nhạt ấy.  

             Diệp Huyên dứt khoát dắt Vị Ương Thiên đi.  

             "Đứng lại!"  

             Cô gái lạnh lùng thốt lên: “Ngươi thật sự muốn chết chứ gì?"  

             Diệp Huyên cũng không vừa, lập tức mỉm cười khiêu khích: “Cô tưởng ta sợ cô thật à?"  

             Vừa dứt lời, hắn đã xông lên, một thanh trường kiếm xuất hiện trong tay, một luồng uy áp cuồn cuộn tỏa ra.  

             Uy áp của một Kiếm Hoàng!  

             Nhưng cô gái chỉ nhếch mép cười nhạt: “Một Kiếm Hoàng cỏn con mà cũng dám ngông cuồng trước mặt ta?"  

             Nàng ta nâng tay lên nhưng chưa kịp ra chiêu thì bị một giọng nói cắt ngang: “Con đồng ý theo người học tập!"  

             Cô gái lập tức dừng lại, nhìn Vị Ương Thiên: “Thật chứ?"  

             Cô bé gật đầu: “Nhưng... người không được làm hại đại ca!"  

             Đối phương lập tức chê bai: “Tên này miệng mồm dẻo quẹo, da mặt dày hơn tường thành, ngươi đi theo hắn sớm muộn gì cũng học xấu!"  

             Nhưng Vị Ương Thiên nhất quyết lắc đầu: “Đại ca là người tốt!"  

             "Trông chẳng có chỗ nào tốt cả!"  

             Diệp Huyên: “...”  

             Cứ thế, Vị Ương Thiên bắt đầu theo cô gái áo đỏ học tập, mà Diệp Huyên vì không yên tâm nên cũng ở lại.  

             Nàng ta bảo hắn trông không giống người tốt, hắn thấy nàng ta mới là người xấu.  

             Nhưng dù sao thực lực của nàng ta là không thể nghi ngờ.  

             Mấy ngày kế tiếp, hắn phát hiện nàng ta thật sự đang dốc lòng dạy Vị Ương Thiên, mà khả năng học tập của cô bé chỉ có thể dùng hai từ khủng khiếp để hình dung, gần như là học gì hiểu nấy ngay, đến cả sư phụ còn phải khiếp đảm.  

             Nhưng nàng ta còn vui vẻ gấp bội.  

             Năm, sáu ngày trôi qua. Một hôm nọ, cô gái áo đỏ bỗng gọi Diệp Huyên đến. Vị Ương Thiên tung tăng chạy đến nắm lấy tay hắn, phấn khởi reo lên: “Đại ca nhìn này!"  

             Cô bé nhẹ nhàng phất tay về phía đầm nước, một xoáy nước xuất hiện.  

             Bàn tay nhỏ lại nâng lên, nước trong đầm lại tạo thành một hình người trông y hệt như Diệp Huyên.  

             Diệp Huyên xem mà ngây ngẩn, sau đó mới lắc đầu cười: “Giỏi quá!"  

             Lời khen của hắn khiến Vị Ương Thiên càng thêm phấn khích.  

             Cô gái áo đỏ bỗng lên tiếng: “Nha đầu, đi ngồi thiền ngẫm lại những gì ta mới dạy đi”.  

             Vị Ương Thiên gật gật, chạy đến một góc ngồi xuống.  

             Khi cô bé an vị rồi, nàng ta mới hỏi Diệp Huyên: “Ngươi có biết lai lịch thật sự của con bé không?"  

             Diệp Huyên thành thật lắc đầu.  

             Chân mày đối phương nhíu chặt lại, ánh mắt khẽ đánh về phía cô bé con đang đả tọa: “Con bé không phải người thường”.  

             Diệp Huyên gật gù: “Ta biết”.  

             "Ta muốn cho con bé trở thành Tộc trưởng Cổ Vu”.  

             Lần này hắn kiên quyết phản đối: “Không được”.  

             Cô gái lạnh lùng hỏi: “Vì sao không?"