Diệp Huyên nhìn Niệm Niệm: “Muội vừa mới nói không!”
Niệm Niệm nhìn Diệp Huyên, ánh mắt vẫn còn hơi mờ mịt: “Ta nói sao?”
Diệp Huyên và Diệp Tri Mệnh nhìn nhau, Diệp Tri Mệnh dùng huyền khí truyền âm: “Thỉnh thoảng nàng có hơi kỳ lạ!”
Diệp Huyên nhìn Niệm Niệm, hắn nhẹ nhàng xoa đầu cô bé, nhẹ giọng nói: “Nếu bây giờ chúng ta kêu gọi Đại Đạo Chi Linh, mọi người nghĩ sẽ thế nào?”
Advertisement
Bạch Đế Tử trầm giọng nói: “Chưa nói đến các thế lực khác, chắc chắn Đạo Môn sẽ liều mạng với chúng ta, e rằng một vài thế lực đang rình rập cũng sẽ ra tay cướp đi Đạo Kinh và Đại Đạo Chi Linh…”
Diệp Huyên ngồi xổm xuống, hắn nhìn Niệm Niệm, cười khẽ: “Ta hiểu rồi!”
Niệm Niệm kéo tay Diệp Huyên, cứ thế giữ thật chặt.
Advertisement
Một lát sau, lúc mấy người Diệp Huyên đang bàn bạc, Niệm Niệm rời khỏi đại điện.
Sau khi rời khỏi đại điện, Niệm Niệm vô tình đi vào trong Vân Đoan, nói đúng hơn là cô bé đi tới trước mặt cô gái thần bí kia.
Cô gái nhìn Niệm Niệm, cười không nói gì.
Niệm Niệm cũng nhìn nàng ta, một lát sau, cô bé chợt cười hỏi: “Còn sống không tốt sao?”
Cô gái chớp mắt: “Ta nhớ trước kia ngươi từng nói, chủ nhân của ba thanh kiếm không xuất hiện thì không ai giết được ngươi cả, đúng không?”
Niệm Niệm gật đầu: “Đúng thế!”
Cô gái hơi nhếch môi: “Ta phách lối hơn ngươi một chút, chủ nhân của ba thanh kiếm không xuất hiện, ta muốn giết ai cũng được!”
Nếu chủ nhân của ba thanh kiếm không xuất hiện!
Niệm Niệm nhìn cô gái trước mắt: “Thật phách lối!”
Cô gái cười nói: “Như nhau thôi!”
Niệm Niệm hỏi: “Đi dạo không?”
Cô gái gật đầu: “Được!”
Hai cô gái rảo bước trong Vân Đoan.
Niệm Niệm nhẹ giọng nói: “Ngươi là người đầu tiên phát hiện ra ta!”
Cô gái cười nói: “Ngươi cũng là người đầu tiên phát hiện ra ta!”
Niệm Niệm quay đầu nhìn xuống dưới: “Vũ trụ Ngũ Duy bây giờ là vũ trụ Ngũ Duy trong lòng ta!”
Cô gái gật đầu: “Ngươi không nhìn lầm người!”
Niệm Niệm cười: “Đúng thế!”
Nàng rất tự hào!
Cô gái cười khẽ nói: “Ngươi không nên để mình bị cuốn vào trong nhân quả của hắn”.
Niệm Niệm nhún vai: “Bây giờ muốn rút lui đã không còn kịp nữa rồi. Đúng không?”
Cô gái nhìn Niệm Niệm, cười nói: “Là ngươi không muốn rút lui!”
Niệm Niệm chớp mắt: “Ta là Niệm tỷ của hắn mà!”
Cô gái ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, nhẹ giọng nói: “Ngươi cố ý mất trí nhờ là không muốn bị nguyên nhân tai ách trên người hắn nhằm vào, ngươi muốn dùng một cách khác bảo vệ hắn!”
Niệm Niệm cười: “Ngươi không dám ra tay trực tiếp là vì cô gái váy trắng!”