Thứ nhất, nàng ấy có pháp môn đặc thù để che giấu khí tức. Thứ hai, nàng ấy quá mạnh.
Thanh Hợp thu hồi suy nghĩ, hỏi: “Ngươi là người hộ đạo của Diệp Huyên?”
Cái tên ấy gợi lên chút gợn sóng trong mắt cô gái, nàng gật đầu.
Thanh Hợp: “Ngươi có từng nghe qua Đạo Môn chúng ta?”
Advertisement
Cô gái lắc đầu.
Thanh Hợp cau mày: “Chưa từng nghe hai chữ Đạo Môn?”
Advertisement
Cô gái chỉ hỏi: “Huynh ấy hiện nay thế nào?”
Thanh Hợp: “Ngươi nói Diệp Huyên?”
Cô gái gật đầu.
Thanh Hợp lạnh lùng đáp: “Không được tốt lắm”.
Đôi mi nàng ấy khẽ nhíu lại.
Thanh Hợp trầm giọng: “Ngươi thật sự chưa từng nghe tên Đạo Môn chúng ta?”
Cô gái chỉ nhìn ông ta: “Chính Đạo Môn đã khiến huynh ấy gặp khó sao?”
“Đúng vậy”.
Thanh Hợp nói, sau đó nắm tay phải lại, để sức mạnh hùng hậu ngưng tụ.
Ông ta không dám chủ quan trước cô gái váy trắng, lại còn chuẩn bị rút lui bất kỳ lúc nào.
Mục đích ông ta đến đây là để giết nàng ấy, nhưng nếu không được thì sẽ dứt khoát bỏ chạy.
Dù sao thì người sau lưng Diệp Huyên không ai là đơn giản, ông ta đã chuẩn bị sẵn đường lui.
Nhưng cô gái chỉ trầm mặc, không biết đang nghĩ gì.
Thanh Hợp: “Nghe nói Thiên Đạo Ngũ Duy đánh ngang cơ với ngươi?”
Nàng ấy nghĩ ngợi một hồi rồi nói: “Phải”.
Thanh Hợp nhắm mắt lại: “Cảnh giới của ngươi là gì?”
Cô gái: “Hơn ngươi một chút”.
“Trên Quy Nhất Cảnh?”
Nàng ấy gật đầu.
Sau đó Thanh Hợp bỗng biến mất. Một khắc sau, quyền ấn bỗng lao đến trước mặt cô gái.
Nàng ấy rút kiếm đón đỡ.
Ầm!
Theo tiếng nổ vang lên, cô gái thối lui vài chục trượng, nhưng Thanh Hợp lại phải lùi đến tận trăm trượng.
Dừng lại rồi, hai mắt ông ta dấy lên vẻ hưng phấn: “Quả nhiên ngươi không mạnh đến vậy”.