Hắn chỉ nhìn vòng vây quanh mình, cười nói: “Nhiều người vậy à?"
Bạch Đế Tử: “Thế nào? Hay là ngươi muốn một mình chấp hết chúng ta?"
Diệp Huyên chỉ đưa tay ra, hàng loạt thanh khí kiếm do khí vẩn đục ngưng tụ lại thành xuất hiện quanh hắn chỉ một khắc sau đó.
Advertisement
Những cường giả Đạo Đình rối rít thối lui, sắc mặt ba người bọn Bạch Đế Tử cũng đanh lại.
Diệp Huyên cười: “Chạy làm gì, lần này ta đến đây là muốn nhờ các người giúp một chuyện”.
Advertisement
Bạch Đế Tử cau mày: “Nhờ vả chúng ta? Ngươi chắc chứ?"
Hắn gật đầu: “Ta đã dừng lại ở Ngự Đạo Cảnh quá lâu rồi, bây giờ muốn đột phá, phải nhờ các người giúp”.
Chân Võ: “Ngươi điên rồi hay sao?”
Diệp Huyên nhìn ông ta: “Trước kia ta chưa từng đánh với ông, nên hôm nay đến đánh.”
Chân Võ nhìn hắn: “Ngươi muốn đánh với ta, sau đó đột phá khỏi Ngự Đạo Cảnh”.
Hắn gật đầu: “Ta sẽ không dùng khí vẩn đục”.
Chân Võ quắc mắt: “Ngươi cho rằng ta sẽ đồng ý sao?"
Diệp Huyên chỉ sang Bạch Bào: “Hai người các ông, cùng lên một lượt”.
Những người khác sửng sốt.
Không ai lại nghĩ rằng Diệp Huyên sẽ khiêu chiến Chân Võ và Bạch Bào, đã vậy còn kêu họ cùng lên một lượt, lấy một địch hai.
Hắn mất trí rồi sao?
Diệp Huyên là một tên yêu nghiệt, nhưng Chân Võ và Bạch Bào cũng là hai người mạnh nhất dưới Thành Đạo Cảnh của Đạo Đình.
Mà hắn muốn chấp họ cùng lúc?
Chân Võ lẳng lặng nhìn Diệp Huyên.
Bạch Bào nhắm hờ hai mắt, giữ im lặng.
Diệp Huyên cười: “Sao vậy? Không đồng ý à?"
Chân Võ vẫn im lặng, bỗng nghe được giọng Bạch Đế Tử vang lên trong đầu.
"Kẻ này chắc chắn có chỗ dựa!"
Chân Võ thấp giọng đáp: “Cũng có thể là cơ hội cho chúng ta giết hắn, không phải sao?"
Bạch Đế Tử không nói gì.