Vừa dứt lời đã lặng lẽ biến mất.
…
Ở cuối nơi xa, Niệm Niệm nắm lấy tay Diệp Huyên, hỏi: “Có người muốn đánh chúng ta sao?”
Hắn cười: “Đúng vậy, muội có sợ không?”
Advertisement
Cô bé hỏi ngược lại: “Huynh có sợ không?”
Hắn chớp mắt: “Hơi hơi”.
Niệm Niệm do dự một hồi rồi nói: “Vậy ta cũng hơi hơi sợ”.
Advertisement
Diệp Huyên phá ra cười.
Một lát sau, cô bé lại hỏi: “Bọn họ muốn đánh ta ư?”
Hắn gật đầu: “Đúng vậy”.
Niệm Niệm: “Huynh sẽ bảo vệ ta chứ?”
Diệp Huyên: “Đúng”.
Niệm Niệm: “Lỡ huynh đánh không lại thì sao?”
Diệp Huyên: “Muội nói thử xem ta nên làm gì?”
Niệm Niệm: “Có phải chỉ cần giao ta cho họ là họ sẽ không đánh huynh nữa?”
Hắn nói: “Không, mục đích của chúng là giết muội trước, sau đó giết ta”.
Lại qua một hồi, Niệm Niệm hỏi: “Vì sao huynh lại bảo vệ ta?”
Diệp Huyên: “Không vì gì cả, ta chỉ muốn bảo vệ muội thôi”.
Niệm Niệm thì thầm: “Nhưng mà việc gì cũng phải có nguyên do”.
Diệp Huyên: “Vì ta thích muội nên muốn bảo vệ muội, như vậy được không?”
Niệm Niệm dừng bước, ngước nhìn hắn, hỏi đầy nghiêm túc: “Huynh thật sự thích ta?”
Thấy hắn gật đầu, cô bé lại hỏi.
“Vì sao?”
Diệp Huyên: “…”
Niệm Niệm: “Vì sao lại thích ta? Cũng phải có lý do chứ.”
Diệp Huyên hỏi lại: “Vì sao muội thích ăn cá?”
Niệm Niệm: “Ta thích nên ăn thôi, không vì gì cả”.
Hắn cười: “Nên ta thích muội cũng giống như muội thích cá vậy, thích vì thích, không vì gì cả”.
Niệm Niệm: “Nhưng ta không phải cá”.
Diệp Huyên im lặng một hồi, nói: “Hay là mình đổi chủ đề đi?”
Niệm Niệm: “Được”.
Hắn thở phào một hơi, nào ngờ lại nghe Niệm Niệm hỏi.
“Huynh thích ta ở chỗ nào?”