Tất nhiên là không.
Bây giờ mà lánh đi chẳng khác nào đang nói mình sợ hắn?
Khi ấy không chỉ mất mặt bản thân, mà còn mất mặt cả Đạo Đình.
Advertisement
Khâu Lâm nhìn Bạch Đế Tử, thấy thần sắc ông ta vẫn vững vàng thì nói.
"Mời vào”.
Diệp Huyên không phải nhân vật tầm thường, Đại Uyên cần phải đối xử thận trọng.
Advertisement
Không lâu sau, Diệp Huyên và Diệp Tri Mệnh tiến vào nhà gỗ.
Thấy Bạch Đế Tử ở đây, đôi mày Diệp Tri Mệnh khẽ cau lại.
Diệp Huyên cũng nhìn sang, thấy Bạch Đế Tử mỉm cười: “Diệp Công Tử, đừng đến...”
Diệp Huyên bỗng rút kiếm chém ra.
Xoẹt!
Một luồng kiếm quang bay vút đến khiến Bạch Đế Tử nheo mắt.
Mẹ nó, mắc gì vừa gặp đã ra tay thế này?
Ông ta vung tay lên, gọi một tấm khiên tròn vàng óng ra, nhưng nó lập tức vỡ vụn trong một tiếng uỳnh.
Bạch Đế Tử: “Diệp Công Tử, Đạo Đình và Ngũ Duy là đối thủ, nhưng chúng ta...”
Diệp Huyên biến mất.
Bạch Đế Tử biến sắc, cả người run lên, không còn bóng dáng.
Khi xuất hiện lại, ông ta đã cách đó cả vạn trượng.
Diệp Huyên sửng sốt.
Chạy gì mà lẹ vậy?
Khâu Lâm cũng ngẩn ra, sau đó sắc mặt trở nên kỳ lạ.
Bạch Đế Tinh Quân có thế mà đã chạy rồi?
Thế này thì còn nói chuyện kiểu gì nữa?
Diệp Tri Mệnh bỗng lên tiếng: “Tộc trưởng muốn hợp tác cùng Đạo Đình sao?"
Khâu Lâm nhìn nàng ta: “Họ có thể giúp chúng ta xóa đi tội nghiệt”.
Diệp Tri Mệnh im lặng.
Đạo Đình quả thật có năng lực đó.
Nàng ta nhìn sang Diệp Huyên, nghe hắn nói: “Nói vậy là Đại Uyên đã quyết hợp tác cùng Đạo Đình?"
Khâu Lâm đáp: “Diệp Công Tử muốn chúng ta không hợp tác cùng họ cũng được, chỉ cần công tử bằng lòng giao Đạo Kinh ra, ta có thể bảo đảm Đại Uyên sẽ không đứng cùng Đạo Đình”.