Lục sư tỷ chỉ vào pho tượng của người đàn ông áo xanh bên ngoài: “Y có từng đến đây không?”
Người đàn ông trung niên đáp: “Từng đến, dường như là để gặp Thính Vân tổ sư”.
Lục sư tỷ: “Có để lại vật gì không?”
Đối phương suy tư một hồi rồi đáp: “Hình như là không”.
Advertisement
Lục sư tỷ trầm lặng.
Diệp Huyên cười: “Không có thì thôi vậy”.
Advertisement
Bỗng nhiên người đàn ông lại nói: “Nhưng đứa bé màu trắng có để lại một chiếc hộp”.
Hộp ư?
Cả Diệp Huyên lẫn Lục sư tỷ đều sửng sốt.
Lục sư tỷ hỏi: “Ở đâu?”
Người đàn ông xoay lại, chỉ vào đài tế dài trước mặt, trên đó có một chiếc hộp nho nhỏ.
Ông ta nói: “Thính Vân nói hộp này là quà của đứa bé ấy, dặn dò chúng ta phải giữ gìn thật kỹ, nên chúng ta đã mang nó ra cung phụng”.
Diệp Huyên và Lục sư tỷ không khỏi cạn lời.
Lại còn cung phụng nữa cơ.
Diệp Huyên do dự hỏi: “Kiếm Tông gặp đại nạn, các vị không mở nó ra sao?”
Người đàn ông lắc đầu: “Không”.
Đoạn, ông ta nhìn và chiếc hộp: “Nó có chứa huyền cơ gì sao?”
Diệp Huyên và Lục sư tỷ nhìn nhau, không nói gì.
Lục sư tỷ: “Nếu các ngươi mở nó ra khi Đạo Đình đến, có lẽ đã có chút hy vọng sống sót”.
Người đàn ông không khỏi sửng sốt: “Sao… sao có thể? Theo ta được biết, đứa bé kia cũng không mạnh bao nhiêu”.
Lục sư tỷ lắc đầu: “Nhóc ấy không giỏi đánh nhau, nhưng rất biết gọi người”.
Muốn hỏi trên đời này ai nhiều chỗ dựa nhất, Tiểu Bạch thứ hai thì không ai thứ nhất.
Vào rất lâu trước đây, nhóc ta chính là đối tượng tuyệt đối không thể trêu vào, bằng không chẳng khác gì chọc trúng tổ ong vò vẽ.
Người đàn ông nhìn hộp cười khổ: “Chẳng trách sao năm ấy tổ sư dặn chúng ta hãy giữ gìn nó, nhưng chúng ta lại không cho là đúng”.
Diệp Huyên phân vân một chút rồi hỏi: “Có thể cho ta cái hộp này được không?”
Lục sư tỷ liếc mắt nhìn. Vừa mở miệng đã xin xỏ, da mặt này dày không phải hạng vừa đâu.
Người đàn ông cười đáp: “Tất nhiên là được. Vật này để lại Kiếm Tông cũng chẳng còn tác dụng gì, mà ngươi với y lại là…”
Lục sư tỷ bỗng đổi chủ đề: “Chỉ có một chiếc hộp này thôi sao?”
Đối phương gật đầu: “Đúng vậy”.
Nàng ta nói với Diệp Huyên: “Vậy ngươi lấy đi”.