"Vậy thì họ cũng là của nhà chúng ta”.
A Mục nhìn A Thiến: “...”
Khi nhìn thấy mười hai người mới xuất hiện, sắc mặt Vô Thiên cũng trở nên khó xem vô cùng.
Mười hai kiếm tu, đã vậy còn là Phàm Kiếm, còn là Chúa Tể Cảnh.
Bọn chúng từ đâu mà đến?
Advertisement
Sắc mặt Thần Công cũng không khá hơn là bao, thậm chí còn muốn buột miệng chửi thề.
Vẫn chưa hết à?
Rốt cuộc là tên Diệp Huyên ấy có bao nhiêu người giúp đỡ vậy?
Advertisement
Đã thế ai nấy đều biến thái như nhau.
Chẳng lẽ hắn là Thiên Đạo chuyển thế?
Cho dù đúng vậy thì cũng không thể khoa trương vậy chứ?
Ác Ma Nhạn và Thần Đế cũng trưng ra vẻ sưng xỉa.
Sự xuất hiện của mười hai người này khiến họ hiểu ra vì sao nhóm Tiểu Đạo khăng khăng phải ra mặt giúp Diệp Huyên.
Sau lưng hắn không chỉ có cô gái váy trắng.
Hắn rốt cuộc là ai?
...
Cổ Lão nhìn người đàn ông đi đầu: "Cổ Nghiệt sư huynh, Lục Vân Tiên sư huynh đâu?"
Người tên Cổ Nghiệt cười đáp: “Huynh ấy có nhiệm vụ trong người, ta mới đến đây”.
Cổ Lão hạ giọng: “Còn Tông chủ?"
Cổ Nghiệt: “Đã đi đến một nơi rất xa”.
Đoạn ông ta nhìn khắp nơi một vòng: “Tiểu sư đệ đâu rồi?"
Cổ Lão chỉ vào Phần Mộ ở xa: “Tiểu sư đệ đang cấp tốc đột phá Luân Hồi Cảnh”.
Cổ Nghiệt nhìn theo với vẻ kinh ngạc: “Phàm Kiếm tầng hai?"
Thấy Cổ Lão gật đầu, ông ta bật cười: “Quả nhiên là tài năng kinh người!"
Sau đó, ông ta quay sang Vô Thiên: “Ngươi vừa hỏi Kiếm Tông ta là thứ gì sao? Để ta nói cho ngươi biết!"
Vừa dứt lời, ông ta đã hóa thành kiếm quang, biến mất tại chỗ.
Vô Thiên biến sắc, chắp hai tay lại: “Ám Giới Vô Biên!"
Một tia sáng đen bao phủ lấy ông ta và Cổ Nghiệt trong nháy mắt.
Nào ngờ, kiếm quang đã xé nát tia sáng đen, xuất hiện trước mặt Vô Thiên.
Vô Thiên nheo mắt, giẫm mạnh chân phải: “Vực!"
Lời vừa dứt, một luồng sức mạnh vô hình bao phủ lấy kiếm quang.
Kiếm quang run lên bần bật, phá hủy vực kia. Vô Thiên hốt hoảng, vội vàng lui về sau nhưng đã chậm, bị một kiếm này chém vỡ thân xác.
Linh hồn ông ta bay vút đi tận nghìn trượng.
Cổ Nghiệt cầm trường